Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 3752
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Cả người Tư Mã Thành run lẩy bẩy, hai đầu gối suýt chút nhũn cả ra, quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn. Khí tức của cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm sau khi tỏa ra toàn bộ thực lực thật sự quá kinh khủng, tựa như áp lực của thủy triều, ép tới mức hắn không ngẩng đầu lên được. Nghĩ đến kẻ gây ra hết thảy những chuyện này là Tư Mã Tư, Tư Mã Thành hận đến ngứa cả răng! Hắn âm thầm thề với lòng, chỉ cần hắn còn sống trở về, nhất định sẽ đánh gãy hai chân Tư Mã Tư! Cô gái duy nhất trong ba người bọn họ là Tư Mã Nguyệt đã bị dọa sợ đến mức mặt mày trắng bệch, đáy quần cũng ướt cả một mảng! Lúc này, phía dưới chợt vang lên tiếng chửi mắng! “Mấy người đúng là quá tệ! Chưa đánh mà đã tè ra quần rồi, có còn là người học võ không hả?” “Nồi lẩu Tứ Xuyên của ông đây mới đưa lên thôi đấy! Đền cho ông đi!” “Ôi, phụ nữ vùng ngoài lãnh thổ mặt dày thế sao? Đang trên đường lớn luôn á!” Nếu đổi lại là ngày bình thường, đám người bình thường kia nếu dám giễu cợt Tư Mã Nguyệt thì đã bị cô ta chém một phát chết tươi rồi! Nhưng bây giờ đừng nói là giết người, đến cả gan để phản bác lại một câu cũng không có. Lần đầu tiên cô ta cảm giác được cái chết đang kề sát bên mình, thậm chí, chỉ cần Tiêu Chính Văn siết nhẹ nắm đấm, cô ta sẽ biến thành một đống bột vụn! Bây giờ lại ngẫm đến lời nói và hành động trước kia của mình, ba người họ đều cảm thấy chẳng khác gì mấy tên hề làm trò! Chẳng trách mấy người bên võ tông không thèm nhìn thẳng vào họ, thậm chí võ tông Hoa Quốc lớn như vậy mà ngay cả một người đón tiếp cũng không có! Trong mắt đám người võ tông này, bọn họ chắc chắn là trò mua vui! Buồn cười nhất là bọn họ lại chẳng hay biết gì. “Nếu mấy người không ra tay thì tôi sẽ ra tay đấy!” Tiêu Chính Văn thản nhiên nói. “Tiêu Chính Văn, tôi… chúng tôi là người nhà họ Tư…” “Ồn quá!” Không đợi Tư Mã Nguyệt nói hết câu, Tiêu Chính Văn khẽ rung tay, con dao quân đội năm cạnh lập tức phóng ra! “Bùm!” Tư Mã Nguyệt biết thành một đám sương máu, ngay sau đó, ánh sáng phủ kín đất trời, vô cùng đẹp đẽ! Cô ta vốn định báo thân phận người họ Tư Mã của mình để Tiêu Chính Văn còn biết kiêng kỵ mà tìm cách thoát thân! Nhưng cô ta lại không ngờ được, Tiêu Chính Văn vốn không thèm quan tâm, lại còn ra tay đánh chết mình luôn!
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Cả người Tư Mã Thành run lẩy bẩy, hai đầu gối suýt chút nhũn cả ra, quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn. Khí tức của cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm sau khi tỏa ra toàn bộ thực lực thật sự quá kinh khủng, tựa như áp lực của thủy triều, ép tới mức hắn không ngẩng đầu lên được. Nghĩ đến kẻ gây ra hết thảy những chuyện này là Tư Mã Tư, Tư Mã Thành hận đến ngứa cả răng! Hắn âm thầm thề với lòng, chỉ cần hắn còn sống trở về, nhất định sẽ đánh gãy hai chân Tư Mã Tư! Cô gái duy nhất trong ba người bọn họ là Tư Mã Nguyệt đã bị dọa sợ đến mức mặt mày trắng bệch, đáy quần cũng ướt cả một mảng! Lúc này, phía dưới chợt vang lên tiếng chửi mắng! “Mấy người đúng là quá tệ! Chưa đánh mà đã tè ra quần rồi, có còn là người học võ không hả?” “Nồi lẩu Tứ Xuyên của ông đây mới đưa lên thôi đấy! Đền cho ông đi!” “Ôi, phụ nữ vùng ngoài lãnh thổ mặt dày thế sao? Đang trên đường lớn luôn á!” Nếu đổi lại là ngày bình thường, đám người bình thường kia nếu dám giễu cợt Tư Mã Nguyệt thì đã bị cô ta chém một phát chết tươi rồi! Nhưng bây giờ đừng nói là giết người, đến cả gan để phản bác lại một câu cũng không có. Lần đầu tiên cô ta cảm giác được cái chết đang kề sát bên mình, thậm chí, chỉ cần Tiêu Chính Văn siết nhẹ nắm đấm, cô ta sẽ biến thành một đống bột vụn! Bây giờ lại ngẫm đến lời nói và hành động trước kia của mình, ba người họ đều cảm thấy chẳng khác gì mấy tên hề làm trò! Chẳng trách mấy người bên võ tông không thèm nhìn thẳng vào họ, thậm chí võ tông Hoa Quốc lớn như vậy mà ngay cả một người đón tiếp cũng không có! Trong mắt đám người võ tông này, bọn họ chắc chắn là trò mua vui! Buồn cười nhất là bọn họ lại chẳng hay biết gì. “Nếu mấy người không ra tay thì tôi sẽ ra tay đấy!” Tiêu Chính Văn thản nhiên nói. “Tiêu Chính Văn, tôi… chúng tôi là người nhà họ Tư…” “Ồn quá!” Không đợi Tư Mã Nguyệt nói hết câu, Tiêu Chính Văn khẽ rung tay, con dao quân đội năm cạnh lập tức phóng ra! “Bùm!” Tư Mã Nguyệt biết thành một đám sương máu, ngay sau đó, ánh sáng phủ kín đất trời, vô cùng đẹp đẽ! Cô ta vốn định báo thân phận người họ Tư Mã của mình để Tiêu Chính Văn còn biết kiêng kỵ mà tìm cách thoát thân! Nhưng cô ta lại không ngờ được, Tiêu Chính Văn vốn không thèm quan tâm, lại còn ra tay đánh chết mình luôn!
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Cả người Tư Mã Thành run lẩy bẩy, hai đầu gối suýt chút nhũn cả ra, quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn. Khí tức của cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm sau khi tỏa ra toàn bộ thực lực thật sự quá kinh khủng, tựa như áp lực của thủy triều, ép tới mức hắn không ngẩng đầu lên được. Nghĩ đến kẻ gây ra hết thảy những chuyện này là Tư Mã Tư, Tư Mã Thành hận đến ngứa cả răng! Hắn âm thầm thề với lòng, chỉ cần hắn còn sống trở về, nhất định sẽ đánh gãy hai chân Tư Mã Tư! Cô gái duy nhất trong ba người bọn họ là Tư Mã Nguyệt đã bị dọa sợ đến mức mặt mày trắng bệch, đáy quần cũng ướt cả một mảng! Lúc này, phía dưới chợt vang lên tiếng chửi mắng! “Mấy người đúng là quá tệ! Chưa đánh mà đã tè ra quần rồi, có còn là người học võ không hả?” “Nồi lẩu Tứ Xuyên của ông đây mới đưa lên thôi đấy! Đền cho ông đi!” “Ôi, phụ nữ vùng ngoài lãnh thổ mặt dày thế sao? Đang trên đường lớn luôn á!” Nếu đổi lại là ngày bình thường, đám người bình thường kia nếu dám giễu cợt Tư Mã Nguyệt thì đã bị cô ta chém một phát chết tươi rồi! Nhưng bây giờ đừng nói là giết người, đến cả gan để phản bác lại một câu cũng không có. Lần đầu tiên cô ta cảm giác được cái chết đang kề sát bên mình, thậm chí, chỉ cần Tiêu Chính Văn siết nhẹ nắm đấm, cô ta sẽ biến thành một đống bột vụn! Bây giờ lại ngẫm đến lời nói và hành động trước kia của mình, ba người họ đều cảm thấy chẳng khác gì mấy tên hề làm trò! Chẳng trách mấy người bên võ tông không thèm nhìn thẳng vào họ, thậm chí võ tông Hoa Quốc lớn như vậy mà ngay cả một người đón tiếp cũng không có! Trong mắt đám người võ tông này, bọn họ chắc chắn là trò mua vui! Buồn cười nhất là bọn họ lại chẳng hay biết gì. “Nếu mấy người không ra tay thì tôi sẽ ra tay đấy!” Tiêu Chính Văn thản nhiên nói. “Tiêu Chính Văn, tôi… chúng tôi là người nhà họ Tư…” “Ồn quá!” Không đợi Tư Mã Nguyệt nói hết câu, Tiêu Chính Văn khẽ rung tay, con dao quân đội năm cạnh lập tức phóng ra! “Bùm!” Tư Mã Nguyệt biết thành một đám sương máu, ngay sau đó, ánh sáng phủ kín đất trời, vô cùng đẹp đẽ! Cô ta vốn định báo thân phận người họ Tư Mã của mình để Tiêu Chính Văn còn biết kiêng kỵ mà tìm cách thoát thân! Nhưng cô ta lại không ngờ được, Tiêu Chính Văn vốn không thèm quan tâm, lại còn ra tay đánh chết mình luôn!