Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 3803
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Có thể nói đây đã không phải là vấn đề thể diện nữa, cho dù Quảng Lăng Tử biết rõ tính cách của Tiêu Chính Văn nhưng vẫn lên tiếng ngăn lại. Nếu Quảng Lăng Tử không nói thế, có lẽ Tiêu Chính Văn cũng sẽ không đặc biệt để ý đến người này, hắn càng nói vậy ngược lại Tiêu Chính Văn càng tò mò, rốt cuộc là người thế nào mà ngay cả huyết tộc cũng phải sợ. “Dẫn người đó ra đây”. Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói, chỉ là giọng điệu đó hoàn toàn không cho phép cãi lại. Không ít đệ tử điện Huyết Ma đều nhìn Quảng Lăng Tử. Dù sao lúc này cũng chỉ có Quảng Lăng Tử là người có thân phận và tu vi cao nhất. Quảng Lăng Tử cũng chỉ bất lực gật đầu với một đệ tử điện Huyết Ma bên cạnh, tỏ ý cậu ta mau chóng làm theo ý của Tiêu Chính Văn. “Người này không thể dẫn ra khỏi nơi giam giữ”, ông lão phía sau Quảng Lăng Tử vội bước đến khuyên. Lời nói của ông lão ngược lại càng khiến Tiêu Chính Văn cảm thấy lạ thường, Quảng Lăng Tử vốn dĩ là một trong bảy đệ tử của Huệ Mi, dù bây giờ thân phận là thánh sứ của Cửu U Cung nhưng chắc chắn hắn không có quan hệ với Cửu U Cung. Nhưng ông lão lại khác, người mà ngay cả Cửu U Cung cũng sợ thì chắc chắn là một người cực kỳ đáng sợ. Điều này càng khiến Tiêu Chính Văn muốn gặp người kia hơn. Thấy vẻ mặt kiên định của Tiêu Chính Văn, không hề có ý buông tha, Quảng Lăng Tử chỉ có thể bất lực thở dài. Hiện giờ quyền chủ động không còn nằm trong tay họ nữa, cho dù hắn và người điện Huyết Ma không đồng ý thả người thì ai có thể ngăn được Tiêu Chính Văn? Tóm lại không thể để điện Huyết Ma máu chảy thành sông được. Nếu không Cửu U Cung thật sự không thể nào giải thích được với Huyết Ma Chí Tôn. “Cần tôi nhắc lại lần thứ hai không?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, ánh mắt toát ra sát khí ngút trời. “Còn không mau làm theo ý của anh Tiêu, lẽ nào các người đều muốn chết ở đây sao?”, cuối cùng Quảng Lăng Tử không nhịn được hét lớn. Các đệ tử điện Huyết Ma sửng sốt, sau đó lập tức chạy như bay vào phòng giam. Không lâu sau, một ông lão bộ dạng nhếch nhác được dẫn đến trước mặt Tiêu Chính Văn. Tiêu Chính Văn nhìn lướt qua ông lão đó, cũng không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên. Theo Tiêu Chính Văn thấy ông lão trước mặt này lại như một người bình thường, không hề có khí tức của cao thủ, hơn nữa Tiêu Chính Văn lại có thể thấy đôi mắt sáng long lanh như ánh trăng của ông lão xuyên qua mái tóc dài. Điều này chỉ có thể chứng tỏ đối phương không phải là một người bình thường mà là một cao thủ trong hàng cao thủ siêu cấp. Ít nhất người này cũng đã lĩnh hội được cảnh giới Quy Chân, thực lực của ông ta vượt xa Tiêu Chính Văn.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Có thể nói đây đã không phải là vấn đề thể diện nữa, cho dù Quảng Lăng Tử biết rõ tính cách của Tiêu Chính Văn nhưng vẫn lên tiếng ngăn lại. Nếu Quảng Lăng Tử không nói thế, có lẽ Tiêu Chính Văn cũng sẽ không đặc biệt để ý đến người này, hắn càng nói vậy ngược lại Tiêu Chính Văn càng tò mò, rốt cuộc là người thế nào mà ngay cả huyết tộc cũng phải sợ. “Dẫn người đó ra đây”. Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói, chỉ là giọng điệu đó hoàn toàn không cho phép cãi lại. Không ít đệ tử điện Huyết Ma đều nhìn Quảng Lăng Tử. Dù sao lúc này cũng chỉ có Quảng Lăng Tử là người có thân phận và tu vi cao nhất. Quảng Lăng Tử cũng chỉ bất lực gật đầu với một đệ tử điện Huyết Ma bên cạnh, tỏ ý cậu ta mau chóng làm theo ý của Tiêu Chính Văn. “Người này không thể dẫn ra khỏi nơi giam giữ”, ông lão phía sau Quảng Lăng Tử vội bước đến khuyên. Lời nói của ông lão ngược lại càng khiến Tiêu Chính Văn cảm thấy lạ thường, Quảng Lăng Tử vốn dĩ là một trong bảy đệ tử của Huệ Mi, dù bây giờ thân phận là thánh sứ của Cửu U Cung nhưng chắc chắn hắn không có quan hệ với Cửu U Cung. Nhưng ông lão lại khác, người mà ngay cả Cửu U Cung cũng sợ thì chắc chắn là một người cực kỳ đáng sợ. Điều này càng khiến Tiêu Chính Văn muốn gặp người kia hơn. Thấy vẻ mặt kiên định của Tiêu Chính Văn, không hề có ý buông tha, Quảng Lăng Tử chỉ có thể bất lực thở dài. Hiện giờ quyền chủ động không còn nằm trong tay họ nữa, cho dù hắn và người điện Huyết Ma không đồng ý thả người thì ai có thể ngăn được Tiêu Chính Văn? Tóm lại không thể để điện Huyết Ma máu chảy thành sông được. Nếu không Cửu U Cung thật sự không thể nào giải thích được với Huyết Ma Chí Tôn. “Cần tôi nhắc lại lần thứ hai không?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, ánh mắt toát ra sát khí ngút trời. “Còn không mau làm theo ý của anh Tiêu, lẽ nào các người đều muốn chết ở đây sao?”, cuối cùng Quảng Lăng Tử không nhịn được hét lớn. Các đệ tử điện Huyết Ma sửng sốt, sau đó lập tức chạy như bay vào phòng giam. Không lâu sau, một ông lão bộ dạng nhếch nhác được dẫn đến trước mặt Tiêu Chính Văn. Tiêu Chính Văn nhìn lướt qua ông lão đó, cũng không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên. Theo Tiêu Chính Văn thấy ông lão trước mặt này lại như một người bình thường, không hề có khí tức của cao thủ, hơn nữa Tiêu Chính Văn lại có thể thấy đôi mắt sáng long lanh như ánh trăng của ông lão xuyên qua mái tóc dài. Điều này chỉ có thể chứng tỏ đối phương không phải là một người bình thường mà là một cao thủ trong hàng cao thủ siêu cấp. Ít nhất người này cũng đã lĩnh hội được cảnh giới Quy Chân, thực lực của ông ta vượt xa Tiêu Chính Văn.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Có thể nói đây đã không phải là vấn đề thể diện nữa, cho dù Quảng Lăng Tử biết rõ tính cách của Tiêu Chính Văn nhưng vẫn lên tiếng ngăn lại. Nếu Quảng Lăng Tử không nói thế, có lẽ Tiêu Chính Văn cũng sẽ không đặc biệt để ý đến người này, hắn càng nói vậy ngược lại Tiêu Chính Văn càng tò mò, rốt cuộc là người thế nào mà ngay cả huyết tộc cũng phải sợ. “Dẫn người đó ra đây”. Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói, chỉ là giọng điệu đó hoàn toàn không cho phép cãi lại. Không ít đệ tử điện Huyết Ma đều nhìn Quảng Lăng Tử. Dù sao lúc này cũng chỉ có Quảng Lăng Tử là người có thân phận và tu vi cao nhất. Quảng Lăng Tử cũng chỉ bất lực gật đầu với một đệ tử điện Huyết Ma bên cạnh, tỏ ý cậu ta mau chóng làm theo ý của Tiêu Chính Văn. “Người này không thể dẫn ra khỏi nơi giam giữ”, ông lão phía sau Quảng Lăng Tử vội bước đến khuyên. Lời nói của ông lão ngược lại càng khiến Tiêu Chính Văn cảm thấy lạ thường, Quảng Lăng Tử vốn dĩ là một trong bảy đệ tử của Huệ Mi, dù bây giờ thân phận là thánh sứ của Cửu U Cung nhưng chắc chắn hắn không có quan hệ với Cửu U Cung. Nhưng ông lão lại khác, người mà ngay cả Cửu U Cung cũng sợ thì chắc chắn là một người cực kỳ đáng sợ. Điều này càng khiến Tiêu Chính Văn muốn gặp người kia hơn. Thấy vẻ mặt kiên định của Tiêu Chính Văn, không hề có ý buông tha, Quảng Lăng Tử chỉ có thể bất lực thở dài. Hiện giờ quyền chủ động không còn nằm trong tay họ nữa, cho dù hắn và người điện Huyết Ma không đồng ý thả người thì ai có thể ngăn được Tiêu Chính Văn? Tóm lại không thể để điện Huyết Ma máu chảy thành sông được. Nếu không Cửu U Cung thật sự không thể nào giải thích được với Huyết Ma Chí Tôn. “Cần tôi nhắc lại lần thứ hai không?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, ánh mắt toát ra sát khí ngút trời. “Còn không mau làm theo ý của anh Tiêu, lẽ nào các người đều muốn chết ở đây sao?”, cuối cùng Quảng Lăng Tử không nhịn được hét lớn. Các đệ tử điện Huyết Ma sửng sốt, sau đó lập tức chạy như bay vào phòng giam. Không lâu sau, một ông lão bộ dạng nhếch nhác được dẫn đến trước mặt Tiêu Chính Văn. Tiêu Chính Văn nhìn lướt qua ông lão đó, cũng không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên. Theo Tiêu Chính Văn thấy ông lão trước mặt này lại như một người bình thường, không hề có khí tức của cao thủ, hơn nữa Tiêu Chính Văn lại có thể thấy đôi mắt sáng long lanh như ánh trăng của ông lão xuyên qua mái tóc dài. Điều này chỉ có thể chứng tỏ đối phương không phải là một người bình thường mà là một cao thủ trong hàng cao thủ siêu cấp. Ít nhất người này cũng đã lĩnh hội được cảnh giới Quy Chân, thực lực của ông ta vượt xa Tiêu Chính Văn.