Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 3823
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Ngay khi Phạm Vu Quy vung kiếm lên đánh về phía Tiêu Chính Văn, anh bỗng tức giận hét lên. Từ “cút” đó vang dội như sấm sét nổ tung, vang vọng hồi lâu trên bầu trời. Chỉ một chữ thôi đã khiến bầu trời như rung chuyển, một luồng sấm chớp như giao long đánh thẳng vào người Phạm Vu Quy. Đùng đùng đùng! Một tia sấm chớp tiếp theo đánh xuống, Phạm Vu Quy lập tức biến thành bột. “Cái gì?” Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên và hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Chỉ một tiếng hét mà lại có thể giết chết một cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm? Lúc này ngay cả Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ cũng sửng sốt chứ đừng nói những người khác. Vu Khiêm nhìn về phía đám đông với ánh mắt đầy sự kinh ngạc. Mặc dù tiếng hét tức giận vừa rồi là của Tiêu Chính Văn, nhưng khí thế kinh thiên động địa đó chắc chắn không phải là thứ mà cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm nên có. Chắc chắn là có người đã ra tay cùng lúc với tiếng hét đầy tức giận của Tiêu Chính Văn, giết Phạm Vu Quy trước mặt mọi người. “Là ai? Kẻ nào đã giết Phạm Vu Quy, mong được tận mắt chỉ giáo”, nói rồi Vu Khiêm chắp tay lại với đám đông. “Tôi!” Vu Khiêm vừa dứt lời, một ông lão có vẻ ngoài không bắt mắt lắm bước ra khỏi đám đông. Trông có vẻ ông lão này không khác mấy với người bình thường, thậm chí ánh mắt vẩn đục, mang đến cho người khác cảm giác không còn sống được bao lâu nữa. “Xin hỏi ông là…” Vu Khiêm trợn mắt ngoác mồm nhìn ông lão trước mặt này, nhưng dù nhìn thế nào đối phương cũng chỉ là một người bình thường, cả người từ trên xuống dưới không hề có khí tức của cao thủ. Có thể nói đối phương không phải là người trong giới võ thuật. “Tôi chỉ là một người không tên không họ, nói ra sợ các người chưa từng nghe nói đến, còn những người vong ơn bội nghĩa như Phạm Vu Quy sống tạm bợ trên thế giới này cũng tốn không khí, chi bằng chết sớm một chút cũng tốt”. Viên Thiên Canh híp mắt, không cảm xúc nói. “Không hoảng không sợ, không xuất hiện khí tức, thế nhưng giơ tay lên có thể làm mây trời thay đổi, ông chắc chắn không phải người tầm thường”. Vu Khiêm híp mắt nhìn chằm chằm Viên Thiên Canh.Không chỉ ông ta mà ngay cả các đệ tử của gia tộc đang chăm chăm vào mộ Nữ Đế cũng khiếp sợ đến ngây người.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Ngay khi Phạm Vu Quy vung kiếm lên đánh về phía Tiêu Chính Văn, anh bỗng tức giận hét lên. Từ “cút” đó vang dội như sấm sét nổ tung, vang vọng hồi lâu trên bầu trời. Chỉ một chữ thôi đã khiến bầu trời như rung chuyển, một luồng sấm chớp như giao long đánh thẳng vào người Phạm Vu Quy. Đùng đùng đùng! Một tia sấm chớp tiếp theo đánh xuống, Phạm Vu Quy lập tức biến thành bột. “Cái gì?” Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên và hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Chỉ một tiếng hét mà lại có thể giết chết một cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm? Lúc này ngay cả Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ cũng sửng sốt chứ đừng nói những người khác. Vu Khiêm nhìn về phía đám đông với ánh mắt đầy sự kinh ngạc. Mặc dù tiếng hét tức giận vừa rồi là của Tiêu Chính Văn, nhưng khí thế kinh thiên động địa đó chắc chắn không phải là thứ mà cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm nên có. Chắc chắn là có người đã ra tay cùng lúc với tiếng hét đầy tức giận của Tiêu Chính Văn, giết Phạm Vu Quy trước mặt mọi người. “Là ai? Kẻ nào đã giết Phạm Vu Quy, mong được tận mắt chỉ giáo”, nói rồi Vu Khiêm chắp tay lại với đám đông. “Tôi!” Vu Khiêm vừa dứt lời, một ông lão có vẻ ngoài không bắt mắt lắm bước ra khỏi đám đông. Trông có vẻ ông lão này không khác mấy với người bình thường, thậm chí ánh mắt vẩn đục, mang đến cho người khác cảm giác không còn sống được bao lâu nữa. “Xin hỏi ông là…” Vu Khiêm trợn mắt ngoác mồm nhìn ông lão trước mặt này, nhưng dù nhìn thế nào đối phương cũng chỉ là một người bình thường, cả người từ trên xuống dưới không hề có khí tức của cao thủ. Có thể nói đối phương không phải là người trong giới võ thuật. “Tôi chỉ là một người không tên không họ, nói ra sợ các người chưa từng nghe nói đến, còn những người vong ơn bội nghĩa như Phạm Vu Quy sống tạm bợ trên thế giới này cũng tốn không khí, chi bằng chết sớm một chút cũng tốt”. Viên Thiên Canh híp mắt, không cảm xúc nói. “Không hoảng không sợ, không xuất hiện khí tức, thế nhưng giơ tay lên có thể làm mây trời thay đổi, ông chắc chắn không phải người tầm thường”. Vu Khiêm híp mắt nhìn chằm chằm Viên Thiên Canh.Không chỉ ông ta mà ngay cả các đệ tử của gia tộc đang chăm chăm vào mộ Nữ Đế cũng khiếp sợ đến ngây người.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Ngay khi Phạm Vu Quy vung kiếm lên đánh về phía Tiêu Chính Văn, anh bỗng tức giận hét lên. Từ “cút” đó vang dội như sấm sét nổ tung, vang vọng hồi lâu trên bầu trời. Chỉ một chữ thôi đã khiến bầu trời như rung chuyển, một luồng sấm chớp như giao long đánh thẳng vào người Phạm Vu Quy. Đùng đùng đùng! Một tia sấm chớp tiếp theo đánh xuống, Phạm Vu Quy lập tức biến thành bột. “Cái gì?” Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên và hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Chỉ một tiếng hét mà lại có thể giết chết một cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm? Lúc này ngay cả Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ cũng sửng sốt chứ đừng nói những người khác. Vu Khiêm nhìn về phía đám đông với ánh mắt đầy sự kinh ngạc. Mặc dù tiếng hét tức giận vừa rồi là của Tiêu Chính Văn, nhưng khí thế kinh thiên động địa đó chắc chắn không phải là thứ mà cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm nên có. Chắc chắn là có người đã ra tay cùng lúc với tiếng hét đầy tức giận của Tiêu Chính Văn, giết Phạm Vu Quy trước mặt mọi người. “Là ai? Kẻ nào đã giết Phạm Vu Quy, mong được tận mắt chỉ giáo”, nói rồi Vu Khiêm chắp tay lại với đám đông. “Tôi!” Vu Khiêm vừa dứt lời, một ông lão có vẻ ngoài không bắt mắt lắm bước ra khỏi đám đông. Trông có vẻ ông lão này không khác mấy với người bình thường, thậm chí ánh mắt vẩn đục, mang đến cho người khác cảm giác không còn sống được bao lâu nữa. “Xin hỏi ông là…” Vu Khiêm trợn mắt ngoác mồm nhìn ông lão trước mặt này, nhưng dù nhìn thế nào đối phương cũng chỉ là một người bình thường, cả người từ trên xuống dưới không hề có khí tức của cao thủ. Có thể nói đối phương không phải là người trong giới võ thuật. “Tôi chỉ là một người không tên không họ, nói ra sợ các người chưa từng nghe nói đến, còn những người vong ơn bội nghĩa như Phạm Vu Quy sống tạm bợ trên thế giới này cũng tốn không khí, chi bằng chết sớm một chút cũng tốt”. Viên Thiên Canh híp mắt, không cảm xúc nói. “Không hoảng không sợ, không xuất hiện khí tức, thế nhưng giơ tay lên có thể làm mây trời thay đổi, ông chắc chắn không phải người tầm thường”. Vu Khiêm híp mắt nhìn chằm chằm Viên Thiên Canh.Không chỉ ông ta mà ngay cả các đệ tử của gia tộc đang chăm chăm vào mộ Nữ Đế cũng khiếp sợ đến ngây người.