Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 3826
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Cả bầu trời lập tức bị ánh sáng màu bạc đó chiếu sáng như ban ngày, gương mặt mọi người đều lóe lên tia sáng màu trắng. Kiếm quang lặng thầm lao đến chỗ Viên Thiên Canh. Nhưng ngay khi Thượng Quan Vô Kỵ ra tay, một luồng gió bỗng xuất hiện phía sau ông ta. Vèo. Là lưỡi gió! Thượng Quan Vô Kỵ cảm thấy ớn lạnh, mặc kệ Viên Thiên Canh vội vàng tránh sang một bên, nhưng ông ta vừa né được lưỡi gió đó thì một đạo hỏa tiễn xuất hiện trước mặt ông ta. “A!” Thượng Quan Vô Kỵ hoảng sợ hét lớn lên, vội vã quay đầu tránh ra. Nhưng đã muộn rồi, ngay khi ông ta vừa quay đầu đi, hỏa tiễn đó lướt ngang ra gò má ông ta. “Phụt!” Khuôn mặt Thượng Quan Vô Kỵ bị cắt một đường khá sâu. “Chết tiết!” Vừa ra đòn đã bị đối phương phản đòn một cách dễ dàng, Thượng Quan Vô Kỵ cực kỳ tức giận, nhưng ngay khi ông ta định vung kiếm chém về phía Viên Thiên Canh, đỉnh đầu ông ta bỗng tích tụ một đám mây đen rất nhỏ. “Không ổn! Đây… đây là đạo thuật, không phải trận pháp”, Thượng Quân Vô Kỵ kinh ngạc, hoảng sợ vội vàng lùi về sau vài mét nhìn Viên Thiên Canh. “Ông… ông là Viên Thiên Canh”, Vu Khiêm bỗng nghĩ đến một cái tên khiến ông ta lạnh cả sống lưng. “Cái gì? Ông ta… ông ta vẫn còn sống ư?” “Lẽ nào Viên Thiên Canh chưa chết?” “Một ngàn năm trước người này đã biến mất không tung tích, sao lại bỗng nhiên xuất hiện ở đây?” Lúc này mọi người đều ớn lạnh, Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ cảm thấy da đầu mình tê dại. “Không ổn, chạy mau”, Thượng Quân Vô Kỵ không kịp nói gì với Vu Khiêm đã quay đầu bỏ chạy. Viên Thiên Canh từng được mệnh danh là Đạo Thuật Chí Tôn. Đó chính là nhân vật siêu cấp giữa cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng và Đế Cảnh. Suy cho cùng, tất cả trận pháp đều bắt nguồn từ đạo thuật, mặc dù Viên Thiên Canh không có nền tảng võ đạo, nhưng khả năng diễn hóa thiên cơ và suy diễn thiên cơ còn vượt xa cường giả cảnh Đế Cảnh. Điểm cùng cực của võ đạo chính là diễn hóa thiên đạo, tương đương với việc bị một đám người tu luyện đạo thuật vượt qua.Vì vậy, loại người như Viên Thiên Canh tuy không có sức chiến đấu quá mạnh, nhưng lại có khả năng chiến đấu với cao thủ Đế Cảnh, nhất định là kẻ thù không đội trời chung với các cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng như Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Cả bầu trời lập tức bị ánh sáng màu bạc đó chiếu sáng như ban ngày, gương mặt mọi người đều lóe lên tia sáng màu trắng. Kiếm quang lặng thầm lao đến chỗ Viên Thiên Canh. Nhưng ngay khi Thượng Quan Vô Kỵ ra tay, một luồng gió bỗng xuất hiện phía sau ông ta. Vèo. Là lưỡi gió! Thượng Quan Vô Kỵ cảm thấy ớn lạnh, mặc kệ Viên Thiên Canh vội vàng tránh sang một bên, nhưng ông ta vừa né được lưỡi gió đó thì một đạo hỏa tiễn xuất hiện trước mặt ông ta. “A!” Thượng Quan Vô Kỵ hoảng sợ hét lớn lên, vội vã quay đầu tránh ra. Nhưng đã muộn rồi, ngay khi ông ta vừa quay đầu đi, hỏa tiễn đó lướt ngang ra gò má ông ta. “Phụt!” Khuôn mặt Thượng Quan Vô Kỵ bị cắt một đường khá sâu. “Chết tiết!” Vừa ra đòn đã bị đối phương phản đòn một cách dễ dàng, Thượng Quan Vô Kỵ cực kỳ tức giận, nhưng ngay khi ông ta định vung kiếm chém về phía Viên Thiên Canh, đỉnh đầu ông ta bỗng tích tụ một đám mây đen rất nhỏ. “Không ổn! Đây… đây là đạo thuật, không phải trận pháp”, Thượng Quân Vô Kỵ kinh ngạc, hoảng sợ vội vàng lùi về sau vài mét nhìn Viên Thiên Canh. “Ông… ông là Viên Thiên Canh”, Vu Khiêm bỗng nghĩ đến một cái tên khiến ông ta lạnh cả sống lưng. “Cái gì? Ông ta… ông ta vẫn còn sống ư?” “Lẽ nào Viên Thiên Canh chưa chết?” “Một ngàn năm trước người này đã biến mất không tung tích, sao lại bỗng nhiên xuất hiện ở đây?” Lúc này mọi người đều ớn lạnh, Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ cảm thấy da đầu mình tê dại. “Không ổn, chạy mau”, Thượng Quân Vô Kỵ không kịp nói gì với Vu Khiêm đã quay đầu bỏ chạy. Viên Thiên Canh từng được mệnh danh là Đạo Thuật Chí Tôn. Đó chính là nhân vật siêu cấp giữa cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng và Đế Cảnh. Suy cho cùng, tất cả trận pháp đều bắt nguồn từ đạo thuật, mặc dù Viên Thiên Canh không có nền tảng võ đạo, nhưng khả năng diễn hóa thiên cơ và suy diễn thiên cơ còn vượt xa cường giả cảnh Đế Cảnh. Điểm cùng cực của võ đạo chính là diễn hóa thiên đạo, tương đương với việc bị một đám người tu luyện đạo thuật vượt qua.Vì vậy, loại người như Viên Thiên Canh tuy không có sức chiến đấu quá mạnh, nhưng lại có khả năng chiến đấu với cao thủ Đế Cảnh, nhất định là kẻ thù không đội trời chung với các cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng như Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Cả bầu trời lập tức bị ánh sáng màu bạc đó chiếu sáng như ban ngày, gương mặt mọi người đều lóe lên tia sáng màu trắng. Kiếm quang lặng thầm lao đến chỗ Viên Thiên Canh. Nhưng ngay khi Thượng Quan Vô Kỵ ra tay, một luồng gió bỗng xuất hiện phía sau ông ta. Vèo. Là lưỡi gió! Thượng Quan Vô Kỵ cảm thấy ớn lạnh, mặc kệ Viên Thiên Canh vội vàng tránh sang một bên, nhưng ông ta vừa né được lưỡi gió đó thì một đạo hỏa tiễn xuất hiện trước mặt ông ta. “A!” Thượng Quan Vô Kỵ hoảng sợ hét lớn lên, vội vã quay đầu tránh ra. Nhưng đã muộn rồi, ngay khi ông ta vừa quay đầu đi, hỏa tiễn đó lướt ngang ra gò má ông ta. “Phụt!” Khuôn mặt Thượng Quan Vô Kỵ bị cắt một đường khá sâu. “Chết tiết!” Vừa ra đòn đã bị đối phương phản đòn một cách dễ dàng, Thượng Quan Vô Kỵ cực kỳ tức giận, nhưng ngay khi ông ta định vung kiếm chém về phía Viên Thiên Canh, đỉnh đầu ông ta bỗng tích tụ một đám mây đen rất nhỏ. “Không ổn! Đây… đây là đạo thuật, không phải trận pháp”, Thượng Quân Vô Kỵ kinh ngạc, hoảng sợ vội vàng lùi về sau vài mét nhìn Viên Thiên Canh. “Ông… ông là Viên Thiên Canh”, Vu Khiêm bỗng nghĩ đến một cái tên khiến ông ta lạnh cả sống lưng. “Cái gì? Ông ta… ông ta vẫn còn sống ư?” “Lẽ nào Viên Thiên Canh chưa chết?” “Một ngàn năm trước người này đã biến mất không tung tích, sao lại bỗng nhiên xuất hiện ở đây?” Lúc này mọi người đều ớn lạnh, Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ cảm thấy da đầu mình tê dại. “Không ổn, chạy mau”, Thượng Quân Vô Kỵ không kịp nói gì với Vu Khiêm đã quay đầu bỏ chạy. Viên Thiên Canh từng được mệnh danh là Đạo Thuật Chí Tôn. Đó chính là nhân vật siêu cấp giữa cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng và Đế Cảnh. Suy cho cùng, tất cả trận pháp đều bắt nguồn từ đạo thuật, mặc dù Viên Thiên Canh không có nền tảng võ đạo, nhưng khả năng diễn hóa thiên cơ và suy diễn thiên cơ còn vượt xa cường giả cảnh Đế Cảnh. Điểm cùng cực của võ đạo chính là diễn hóa thiên đạo, tương đương với việc bị một đám người tu luyện đạo thuật vượt qua.Vì vậy, loại người như Viên Thiên Canh tuy không có sức chiến đấu quá mạnh, nhưng lại có khả năng chiến đấu với cao thủ Đế Cảnh, nhất định là kẻ thù không đội trời chung với các cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng như Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ.