Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 3832

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Lúc này, hai người Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ lần lượt đập đầu xuống sàn đá hoa cương, tiếng bịch bịch truyền xa vạn dặm. Mọi người có mặt đều không khỏi ngứa ran da đầu! Với cách dập đầu này, cho dù Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ có là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp bảy cũng sẽ bị dập đầu đến chết trước tấm bia của Nữ Đế! Đối với cường giả có cảnh giới Nhân Hoàng mà nói, kiểu chết này quả thực là một sự sỉ nhục trắng trợn! “Đừng để bọn họ chết dễ dàng như vậy!”, Tiêu Chính Văn liếc nhìn hai người máu me đầy mặt, nhẹ giọng ra lệnh. “Rõ!” Long Hình và Long Ngao dùng trận pháp khóa khí tức của hai người bọn họ, đề phòng hai người bọn họ tự vẫn, sau đó căn chuẩn sức lực rồi ấn đầu hai người bọn họ xuống một lần nữa! “Bịch!” Cùng với một âm thanh lớn vang lên, trán của Thượng Quan Vô Kỵ bị dập tóe máu, nửa trán của Vu Khiêm cũng lộ ra một vết nứt sâu! “Tiêu Chính Văn, thù hôm nay, tôi chờ…” “Bịch!” Vu Khiêm mới nói được nửa lời thì bị Long Hình đá gãy cổ. “Đồ không bằng heo chó, còn dám cứng miệng!” Long Hình kéo Vu Khiêm tới trước tấm bia của Nữ Đế như đang kéo một con chó chết, đến trước một tảng đá hình lăng trụ rồi đập trán ông ta lên đó! Bốp! Lần này, Long Hình đã sử dụng 90% sức lực, đầu của Vu Khiêm vừa đập vào, nhãn cầu bên trái bay thẳng ra khỏi hốc mắt do quán tính, đau đến nỗi khiến Vu Khiêm hét thảm như heo bị chọc tiết. Nhìn thấy mọi thứ trước mắt, Võ Anh Hào cảm động đến rơm rớm nước mắt! Vì Nữ Đế, cũng vì tôn nghiêm của nhà họ Võ mà Tiêu Chính Văn đã không ngần ngại lật mặt hoàn toàn với nhà họ Khổng, còn khiến thủ phạm phá hủy bia mộ của Nữ Đế phải chịu sự trừng trị thích đáng. Đối với nhà họ Võ mà nói, ơn này khác nào ơn tái tạo! Nếu mộ Nữ Đế thực sự bị phá hủy, sau này nhà họ Võ làm sao có thể có được chỗ đứng ở vùng ngoài lãnh thổ? Mà nỗi nhục nhã của Nữ Đế sẽ trở thành nỗi đau muôn thuở của nhà họ Võ! Nhưng bởi vì sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn mà tất cả những chuyện này đều có thể xoay chuyển, chí ít nhà họ Võ cũng giữ được tôn nghiêm, bảo vệ được phần một duy nhất của Nữ Đế! Mà lúc này, ánh mắt của Tiêu Chính Văn rơi vào một vị nho sĩ trung niên ở phía xa. “Chu Hi!”Khi giọng nói của Tiêu Chính Văn vừa dứt, vị nho sĩ trung niên kia cũng không khỏi giật mình!

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Lúc này, hai người Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ lần lượt đập đầu xuống sàn đá hoa cương, tiếng bịch bịch truyền xa vạn dặm. Mọi người có mặt đều không khỏi ngứa ran da đầu! Với cách dập đầu này, cho dù Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ có là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp bảy cũng sẽ bị dập đầu đến chết trước tấm bia của Nữ Đế! Đối với cường giả có cảnh giới Nhân Hoàng mà nói, kiểu chết này quả thực là một sự sỉ nhục trắng trợn! “Đừng để bọn họ chết dễ dàng như vậy!”, Tiêu Chính Văn liếc nhìn hai người máu me đầy mặt, nhẹ giọng ra lệnh. “Rõ!” Long Hình và Long Ngao dùng trận pháp khóa khí tức của hai người bọn họ, đề phòng hai người bọn họ tự vẫn, sau đó căn chuẩn sức lực rồi ấn đầu hai người bọn họ xuống một lần nữa! “Bịch!” Cùng với một âm thanh lớn vang lên, trán của Thượng Quan Vô Kỵ bị dập tóe máu, nửa trán của Vu Khiêm cũng lộ ra một vết nứt sâu! “Tiêu Chính Văn, thù hôm nay, tôi chờ…” “Bịch!” Vu Khiêm mới nói được nửa lời thì bị Long Hình đá gãy cổ. “Đồ không bằng heo chó, còn dám cứng miệng!” Long Hình kéo Vu Khiêm tới trước tấm bia của Nữ Đế như đang kéo một con chó chết, đến trước một tảng đá hình lăng trụ rồi đập trán ông ta lên đó! Bốp! Lần này, Long Hình đã sử dụng 90% sức lực, đầu của Vu Khiêm vừa đập vào, nhãn cầu bên trái bay thẳng ra khỏi hốc mắt do quán tính, đau đến nỗi khiến Vu Khiêm hét thảm như heo bị chọc tiết. Nhìn thấy mọi thứ trước mắt, Võ Anh Hào cảm động đến rơm rớm nước mắt! Vì Nữ Đế, cũng vì tôn nghiêm của nhà họ Võ mà Tiêu Chính Văn đã không ngần ngại lật mặt hoàn toàn với nhà họ Khổng, còn khiến thủ phạm phá hủy bia mộ của Nữ Đế phải chịu sự trừng trị thích đáng. Đối với nhà họ Võ mà nói, ơn này khác nào ơn tái tạo! Nếu mộ Nữ Đế thực sự bị phá hủy, sau này nhà họ Võ làm sao có thể có được chỗ đứng ở vùng ngoài lãnh thổ? Mà nỗi nhục nhã của Nữ Đế sẽ trở thành nỗi đau muôn thuở của nhà họ Võ! Nhưng bởi vì sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn mà tất cả những chuyện này đều có thể xoay chuyển, chí ít nhà họ Võ cũng giữ được tôn nghiêm, bảo vệ được phần một duy nhất của Nữ Đế! Mà lúc này, ánh mắt của Tiêu Chính Văn rơi vào một vị nho sĩ trung niên ở phía xa. “Chu Hi!”Khi giọng nói của Tiêu Chính Văn vừa dứt, vị nho sĩ trung niên kia cũng không khỏi giật mình!

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Lúc này, hai người Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ lần lượt đập đầu xuống sàn đá hoa cương, tiếng bịch bịch truyền xa vạn dặm. Mọi người có mặt đều không khỏi ngứa ran da đầu! Với cách dập đầu này, cho dù Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ có là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp bảy cũng sẽ bị dập đầu đến chết trước tấm bia của Nữ Đế! Đối với cường giả có cảnh giới Nhân Hoàng mà nói, kiểu chết này quả thực là một sự sỉ nhục trắng trợn! “Đừng để bọn họ chết dễ dàng như vậy!”, Tiêu Chính Văn liếc nhìn hai người máu me đầy mặt, nhẹ giọng ra lệnh. “Rõ!” Long Hình và Long Ngao dùng trận pháp khóa khí tức của hai người bọn họ, đề phòng hai người bọn họ tự vẫn, sau đó căn chuẩn sức lực rồi ấn đầu hai người bọn họ xuống một lần nữa! “Bịch!” Cùng với một âm thanh lớn vang lên, trán của Thượng Quan Vô Kỵ bị dập tóe máu, nửa trán của Vu Khiêm cũng lộ ra một vết nứt sâu! “Tiêu Chính Văn, thù hôm nay, tôi chờ…” “Bịch!” Vu Khiêm mới nói được nửa lời thì bị Long Hình đá gãy cổ. “Đồ không bằng heo chó, còn dám cứng miệng!” Long Hình kéo Vu Khiêm tới trước tấm bia của Nữ Đế như đang kéo một con chó chết, đến trước một tảng đá hình lăng trụ rồi đập trán ông ta lên đó! Bốp! Lần này, Long Hình đã sử dụng 90% sức lực, đầu của Vu Khiêm vừa đập vào, nhãn cầu bên trái bay thẳng ra khỏi hốc mắt do quán tính, đau đến nỗi khiến Vu Khiêm hét thảm như heo bị chọc tiết. Nhìn thấy mọi thứ trước mắt, Võ Anh Hào cảm động đến rơm rớm nước mắt! Vì Nữ Đế, cũng vì tôn nghiêm của nhà họ Võ mà Tiêu Chính Văn đã không ngần ngại lật mặt hoàn toàn với nhà họ Khổng, còn khiến thủ phạm phá hủy bia mộ của Nữ Đế phải chịu sự trừng trị thích đáng. Đối với nhà họ Võ mà nói, ơn này khác nào ơn tái tạo! Nếu mộ Nữ Đế thực sự bị phá hủy, sau này nhà họ Võ làm sao có thể có được chỗ đứng ở vùng ngoài lãnh thổ? Mà nỗi nhục nhã của Nữ Đế sẽ trở thành nỗi đau muôn thuở của nhà họ Võ! Nhưng bởi vì sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn mà tất cả những chuyện này đều có thể xoay chuyển, chí ít nhà họ Võ cũng giữ được tôn nghiêm, bảo vệ được phần một duy nhất của Nữ Đế! Mà lúc này, ánh mắt của Tiêu Chính Văn rơi vào một vị nho sĩ trung niên ở phía xa. “Chu Hi!”Khi giọng nói của Tiêu Chính Văn vừa dứt, vị nho sĩ trung niên kia cũng không khỏi giật mình!

Chương 3832