Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 3863

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Mặc dù ngoài miệng Tiết Hoài Lễ nói như vậy, nhưng trong lòng đã cực kỳ bất mãn với Tiêu Chính Văn! Mọi người đều là Nhân Hoàng cấp năm, hắn đưa bạn chí cốt tới giúp sức, Tiêu Chính Văn không trải thảm đỏ chào đón từ xa hơn mười dặm đã rất thất lễ rồi. Chẳng mấy chốc, nhà chọc trời ở chân núi Đế Khư cũng sắp làm xong, Lý Bạch và Bạch Ngọc Trinh lại lập một danh sách khách mời, đồng thời sai người gửi thiệp! Sau khi nhận được thiệp mời, các đại thế gia cùng tông môn đều lũ lượt cười châm chọc. Nhất là Tần Cối, thấy tên của hai người Tiết Hoài Lễ phía trên liền ngửa mặt cười ha hả nói: “Loại người từng quỳ xuống dưới chân Bát Hiền Từ giống như chó vẫy đuôi mong được thương xót cũng đến giữ thể diện cho Tiêu Chính Văn à? Đúng là nực cười!” Tin tức Đế Khư sắp sửa hoàn thành truyền tới nhà họ Tư Mã, cũng làm dấy lên sự bàn tán xôn xao. Không một ai ngờ được Tiêu Chính Văn lại thật sự có gan khai sơn lập phái ở vùng ngoài lãnh thổ! “Khai sơn lập phái phải có vài cột trụ giữ lấy thể diện, không biết người mà Tiêu Chính Văn tìm là ai?”, Tư Mã Huy liếc nhìn tờ giấy mời không biết lấy ở đâu ra, cười lạnh lùng nói. Bên trên giấy mời rõ ràng viết tên mấy người Tiết Hoài Lễ, hắn hỏi như vậy thật ra đang âm thầm châm biếm! Mấy cái tên chẳng có chút danh tiếng gì cũng xứng xuất hiện bên trong giấy mời? “Tiết Hoài Lễ và tên này… bọn họ quả thực không có tiếng tăm gì, có điều bên phía điện Thần Long lại có một Đạo Thuật Chi Tôn!”, một thanh niên nhà họ Tư Mã nhíu mày nhắc nhở. Nghe thấy lời này, Tư Mã Huy không khỏi ngửa mặt cười lớn, nói: “Viên Thiên Canh sao? Đáng tiếc, chỉ có một mình ông ta mà thôi, nhất định tới lúc đó, người mang điều kinh ngạc vui mừng tới cho Tiêu Chính Văn sẽ không chỉ có một mình nhà họ Mưu thôi đâu!” Nói tới đây, trong mắt Tư Mã Huy loé lên tia sáng sắc lạnh! Nhà họ Tư Mã, nhà họ Khổng, Bát Hiền Từ và cả nhà Aisin Gioro đã quyết định xong cả rồi, ngày mà Đế Khư hoàn thành cũng chính là lúc điện Thần Long bị tiêu diệt! Trong mắt Tư Mã Huy, tờ giấy mời này căn bản không phải là báo tin vui mà là chuông báo tử cho Tiêu Chính Văn! “Anh Tần, cảm thấy Đế Khư này xây thế nào?” Thấy Đế Khư sắp sửa hoàn thành, Tiêu Chính Văn đặc biệt cử Long Nguyệt đón Tần Vũ tới vùng ngoài lãnh thổ, vừa dẫn Tần Vũ đi tham quan vừa cười hỏi. “Không tệ! Nói thật thì nhờ được thơm lây từ cậu Tiêu nên cuộc đời tôi mới có một lần được đặt chân tới vùng ngoài lãnh thổ, nếu như nhân dân thế tục cũng có thể an cư lạc nghiệp ở chốn bồng lai này thì thật sự là một chuyện vui!” “Chỉ đáng tiếc là vùng ngoài lãnh thổ dường như không mấy thiện cảm lắm với những người tới từ thế tục như chúng ta!”Tần Vũ khẽ nhíu mày nói.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Mặc dù ngoài miệng Tiết Hoài Lễ nói như vậy, nhưng trong lòng đã cực kỳ bất mãn với Tiêu Chính Văn! Mọi người đều là Nhân Hoàng cấp năm, hắn đưa bạn chí cốt tới giúp sức, Tiêu Chính Văn không trải thảm đỏ chào đón từ xa hơn mười dặm đã rất thất lễ rồi. Chẳng mấy chốc, nhà chọc trời ở chân núi Đế Khư cũng sắp làm xong, Lý Bạch và Bạch Ngọc Trinh lại lập một danh sách khách mời, đồng thời sai người gửi thiệp! Sau khi nhận được thiệp mời, các đại thế gia cùng tông môn đều lũ lượt cười châm chọc. Nhất là Tần Cối, thấy tên của hai người Tiết Hoài Lễ phía trên liền ngửa mặt cười ha hả nói: “Loại người từng quỳ xuống dưới chân Bát Hiền Từ giống như chó vẫy đuôi mong được thương xót cũng đến giữ thể diện cho Tiêu Chính Văn à? Đúng là nực cười!” Tin tức Đế Khư sắp sửa hoàn thành truyền tới nhà họ Tư Mã, cũng làm dấy lên sự bàn tán xôn xao. Không một ai ngờ được Tiêu Chính Văn lại thật sự có gan khai sơn lập phái ở vùng ngoài lãnh thổ! “Khai sơn lập phái phải có vài cột trụ giữ lấy thể diện, không biết người mà Tiêu Chính Văn tìm là ai?”, Tư Mã Huy liếc nhìn tờ giấy mời không biết lấy ở đâu ra, cười lạnh lùng nói. Bên trên giấy mời rõ ràng viết tên mấy người Tiết Hoài Lễ, hắn hỏi như vậy thật ra đang âm thầm châm biếm! Mấy cái tên chẳng có chút danh tiếng gì cũng xứng xuất hiện bên trong giấy mời? “Tiết Hoài Lễ và tên này… bọn họ quả thực không có tiếng tăm gì, có điều bên phía điện Thần Long lại có một Đạo Thuật Chi Tôn!”, một thanh niên nhà họ Tư Mã nhíu mày nhắc nhở. Nghe thấy lời này, Tư Mã Huy không khỏi ngửa mặt cười lớn, nói: “Viên Thiên Canh sao? Đáng tiếc, chỉ có một mình ông ta mà thôi, nhất định tới lúc đó, người mang điều kinh ngạc vui mừng tới cho Tiêu Chính Văn sẽ không chỉ có một mình nhà họ Mưu thôi đâu!” Nói tới đây, trong mắt Tư Mã Huy loé lên tia sáng sắc lạnh! Nhà họ Tư Mã, nhà họ Khổng, Bát Hiền Từ và cả nhà Aisin Gioro đã quyết định xong cả rồi, ngày mà Đế Khư hoàn thành cũng chính là lúc điện Thần Long bị tiêu diệt! Trong mắt Tư Mã Huy, tờ giấy mời này căn bản không phải là báo tin vui mà là chuông báo tử cho Tiêu Chính Văn! “Anh Tần, cảm thấy Đế Khư này xây thế nào?” Thấy Đế Khư sắp sửa hoàn thành, Tiêu Chính Văn đặc biệt cử Long Nguyệt đón Tần Vũ tới vùng ngoài lãnh thổ, vừa dẫn Tần Vũ đi tham quan vừa cười hỏi. “Không tệ! Nói thật thì nhờ được thơm lây từ cậu Tiêu nên cuộc đời tôi mới có một lần được đặt chân tới vùng ngoài lãnh thổ, nếu như nhân dân thế tục cũng có thể an cư lạc nghiệp ở chốn bồng lai này thì thật sự là một chuyện vui!” “Chỉ đáng tiếc là vùng ngoài lãnh thổ dường như không mấy thiện cảm lắm với những người tới từ thế tục như chúng ta!”Tần Vũ khẽ nhíu mày nói.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Mặc dù ngoài miệng Tiết Hoài Lễ nói như vậy, nhưng trong lòng đã cực kỳ bất mãn với Tiêu Chính Văn! Mọi người đều là Nhân Hoàng cấp năm, hắn đưa bạn chí cốt tới giúp sức, Tiêu Chính Văn không trải thảm đỏ chào đón từ xa hơn mười dặm đã rất thất lễ rồi. Chẳng mấy chốc, nhà chọc trời ở chân núi Đế Khư cũng sắp làm xong, Lý Bạch và Bạch Ngọc Trinh lại lập một danh sách khách mời, đồng thời sai người gửi thiệp! Sau khi nhận được thiệp mời, các đại thế gia cùng tông môn đều lũ lượt cười châm chọc. Nhất là Tần Cối, thấy tên của hai người Tiết Hoài Lễ phía trên liền ngửa mặt cười ha hả nói: “Loại người từng quỳ xuống dưới chân Bát Hiền Từ giống như chó vẫy đuôi mong được thương xót cũng đến giữ thể diện cho Tiêu Chính Văn à? Đúng là nực cười!” Tin tức Đế Khư sắp sửa hoàn thành truyền tới nhà họ Tư Mã, cũng làm dấy lên sự bàn tán xôn xao. Không một ai ngờ được Tiêu Chính Văn lại thật sự có gan khai sơn lập phái ở vùng ngoài lãnh thổ! “Khai sơn lập phái phải có vài cột trụ giữ lấy thể diện, không biết người mà Tiêu Chính Văn tìm là ai?”, Tư Mã Huy liếc nhìn tờ giấy mời không biết lấy ở đâu ra, cười lạnh lùng nói. Bên trên giấy mời rõ ràng viết tên mấy người Tiết Hoài Lễ, hắn hỏi như vậy thật ra đang âm thầm châm biếm! Mấy cái tên chẳng có chút danh tiếng gì cũng xứng xuất hiện bên trong giấy mời? “Tiết Hoài Lễ và tên này… bọn họ quả thực không có tiếng tăm gì, có điều bên phía điện Thần Long lại có một Đạo Thuật Chi Tôn!”, một thanh niên nhà họ Tư Mã nhíu mày nhắc nhở. Nghe thấy lời này, Tư Mã Huy không khỏi ngửa mặt cười lớn, nói: “Viên Thiên Canh sao? Đáng tiếc, chỉ có một mình ông ta mà thôi, nhất định tới lúc đó, người mang điều kinh ngạc vui mừng tới cho Tiêu Chính Văn sẽ không chỉ có một mình nhà họ Mưu thôi đâu!” Nói tới đây, trong mắt Tư Mã Huy loé lên tia sáng sắc lạnh! Nhà họ Tư Mã, nhà họ Khổng, Bát Hiền Từ và cả nhà Aisin Gioro đã quyết định xong cả rồi, ngày mà Đế Khư hoàn thành cũng chính là lúc điện Thần Long bị tiêu diệt! Trong mắt Tư Mã Huy, tờ giấy mời này căn bản không phải là báo tin vui mà là chuông báo tử cho Tiêu Chính Văn! “Anh Tần, cảm thấy Đế Khư này xây thế nào?” Thấy Đế Khư sắp sửa hoàn thành, Tiêu Chính Văn đặc biệt cử Long Nguyệt đón Tần Vũ tới vùng ngoài lãnh thổ, vừa dẫn Tần Vũ đi tham quan vừa cười hỏi. “Không tệ! Nói thật thì nhờ được thơm lây từ cậu Tiêu nên cuộc đời tôi mới có một lần được đặt chân tới vùng ngoài lãnh thổ, nếu như nhân dân thế tục cũng có thể an cư lạc nghiệp ở chốn bồng lai này thì thật sự là một chuyện vui!” “Chỉ đáng tiếc là vùng ngoài lãnh thổ dường như không mấy thiện cảm lắm với những người tới từ thế tục như chúng ta!”Tần Vũ khẽ nhíu mày nói.

Chương 3863