Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 3865

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Bên phía nhà họ Tư Mã, một tia sáng lao thẳng vào hư không, bay về phía Đế Khư, Tư Mã Huy đeo kiếm Thất Tinh sau lưng, nhìn về phía Đế Khư bằng ánh mắt sáng như ngọn đuốc! Bên trong khu nhà nhà họ Khổng, một nho sĩ trung niên chậm rãi tiến lên hư không, trong tay cầm một mảnh giấy cũ thiên thư, trong miệng niệm Thánh Nhân Từ, sải bước cực dài tiến thẳng tới Đế Khư. Trên núi Long Minh, Hứa Thương Kiếm đứng dậy, sải bước tiến lên hư không, đưa mắt nhìn về phía Đế Khư, cất bước tiến về nơi này.Lục Tiêu Dao cũng mang theo vẻ chế nhạo đi về phía Đế Khư. Bên trong đại điện của nhà họ Aisin Gioro, một nam thanh niên mặc chiến giáp màu trắng, tay cầm cờ chiến, lãnh đạo một đội thiết quân, bừng bừng khí thế tiến tới Đế Khư! Chỉ trong chốc lát, bên trong phạm vi mấy chục dặm xung quanh Đế Khư đã đông nghìn nghịt người, thậm chí ngay cả trên bầu trời cũng có vô số người đứng xem. “Cảnh tượng như vậy thật sự thế tục còn lâu mới bì nổi!”, Tần Vũ ngẩng đầu nhìn về phía khoảng không, không ngừng cảm thán. “Đây chỉ là cảnh tượng nhỏ, người của Bát Hiền Từ, nhà họ Tư Mã và nhà họ Khổng vẫn còn chưa lộ diện nữa!”, Long Hình nháy mắt nói với Tần Vũ. Chỉ là anh ta vừa mới nói dứt lời, trên bầu trời đột nhiên truyền tới một giọng nói hết sức vang dội: “Võ Anh Hào của nhà họ Võ đặc biệt tới chúc mừng buổi lễ khai sơn long trọng của điện Thần Long!” Vừa dứt lời, đám mây ngũ sắc trên bầu trời cùng lúc mở lối ra, mấy chục hộ vệ nhà họ Võ tay giơ cao lá cờ đại đạo bay thẳng về phía bầu trời Đế Khư! Thế nhưng mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn trở lại, một chiếc xe ngựa cổ xưa đã chậm rãi lái tới, một văn sĩ áo trắng, trong tay phe phẩy chiếc quạt lông, bình thản nói: “Đại Tần! Trương Nghi chúc mừng cậu Tiêu!” Soạt! Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía chiếc xe ngựa cổ xưa kia! Trong số tất cả cao thủ thế gia Tiên Tần, duy chỉ có Trương Nghi lúc thông báo danh tính là có thể nhắc tới hai chữ Đại Tần! Từ đó có thể thấy, trọng lượng của ông ta trong mắt Doanh Thị còn cao hơn cả Bạch Khởi! Ngay cả Bạch Ngọc Trinh cũng không ngờ bản thân vẫn chưa gửi thiệp mới tới cho Trương Nghi mà người này lại không mời mà tới rồi! “Vãn bối, Bạch Ngọc Trinh của nhà họ Bạch xin bái kiến tiền bối Trương!” Cùng là thế gia Đại Tần, Bạch Ngọc Trinh là người đầu tiên tiến tới hư không, quỳ xuống trước mặt Trương Nghi! Không sai, chính là quỳ! Cảnh tượng này khiến cho không ít thanh niên phải đồng loạt hít sâu. Bạch Ngọc Trinh có thân phận gì? Trong nhà họ Bạch có thể nói là có tầm ảnh hưởng lớn, thế nhưng lại phải quỳ trước Trương Nghi? Điều này đủ để thấy địa vị của Trương Nghi cao tới độ nào! Thế nhưng đồng thời, ngày hôm nay Trương Nghi lại đặc biệt tới vì Tiêu Chính Văn, sau một hồi liên tưởng, không ít người ngay lập tức đã thu lại sự khinh thường đối với Tiêu Chính Văn và thế tục! “Ha ha ha! Con gái của nhà họ Bạch quả nhiên xinh đẹp hơn người! Làm gì thì làm đi, Trương Nghi chỉ tới chúc mừng, không cần phải đa lễ như vậy!”

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Bên phía nhà họ Tư Mã, một tia sáng lao thẳng vào hư không, bay về phía Đế Khư, Tư Mã Huy đeo kiếm Thất Tinh sau lưng, nhìn về phía Đế Khư bằng ánh mắt sáng như ngọn đuốc! Bên trong khu nhà nhà họ Khổng, một nho sĩ trung niên chậm rãi tiến lên hư không, trong tay cầm một mảnh giấy cũ thiên thư, trong miệng niệm Thánh Nhân Từ, sải bước cực dài tiến thẳng tới Đế Khư. Trên núi Long Minh, Hứa Thương Kiếm đứng dậy, sải bước tiến lên hư không, đưa mắt nhìn về phía Đế Khư, cất bước tiến về nơi này.Lục Tiêu Dao cũng mang theo vẻ chế nhạo đi về phía Đế Khư. Bên trong đại điện của nhà họ Aisin Gioro, một nam thanh niên mặc chiến giáp màu trắng, tay cầm cờ chiến, lãnh đạo một đội thiết quân, bừng bừng khí thế tiến tới Đế Khư! Chỉ trong chốc lát, bên trong phạm vi mấy chục dặm xung quanh Đế Khư đã đông nghìn nghịt người, thậm chí ngay cả trên bầu trời cũng có vô số người đứng xem. “Cảnh tượng như vậy thật sự thế tục còn lâu mới bì nổi!”, Tần Vũ ngẩng đầu nhìn về phía khoảng không, không ngừng cảm thán. “Đây chỉ là cảnh tượng nhỏ, người của Bát Hiền Từ, nhà họ Tư Mã và nhà họ Khổng vẫn còn chưa lộ diện nữa!”, Long Hình nháy mắt nói với Tần Vũ. Chỉ là anh ta vừa mới nói dứt lời, trên bầu trời đột nhiên truyền tới một giọng nói hết sức vang dội: “Võ Anh Hào của nhà họ Võ đặc biệt tới chúc mừng buổi lễ khai sơn long trọng của điện Thần Long!” Vừa dứt lời, đám mây ngũ sắc trên bầu trời cùng lúc mở lối ra, mấy chục hộ vệ nhà họ Võ tay giơ cao lá cờ đại đạo bay thẳng về phía bầu trời Đế Khư! Thế nhưng mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn trở lại, một chiếc xe ngựa cổ xưa đã chậm rãi lái tới, một văn sĩ áo trắng, trong tay phe phẩy chiếc quạt lông, bình thản nói: “Đại Tần! Trương Nghi chúc mừng cậu Tiêu!” Soạt! Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía chiếc xe ngựa cổ xưa kia! Trong số tất cả cao thủ thế gia Tiên Tần, duy chỉ có Trương Nghi lúc thông báo danh tính là có thể nhắc tới hai chữ Đại Tần! Từ đó có thể thấy, trọng lượng của ông ta trong mắt Doanh Thị còn cao hơn cả Bạch Khởi! Ngay cả Bạch Ngọc Trinh cũng không ngờ bản thân vẫn chưa gửi thiệp mới tới cho Trương Nghi mà người này lại không mời mà tới rồi! “Vãn bối, Bạch Ngọc Trinh của nhà họ Bạch xin bái kiến tiền bối Trương!” Cùng là thế gia Đại Tần, Bạch Ngọc Trinh là người đầu tiên tiến tới hư không, quỳ xuống trước mặt Trương Nghi! Không sai, chính là quỳ! Cảnh tượng này khiến cho không ít thanh niên phải đồng loạt hít sâu. Bạch Ngọc Trinh có thân phận gì? Trong nhà họ Bạch có thể nói là có tầm ảnh hưởng lớn, thế nhưng lại phải quỳ trước Trương Nghi? Điều này đủ để thấy địa vị của Trương Nghi cao tới độ nào! Thế nhưng đồng thời, ngày hôm nay Trương Nghi lại đặc biệt tới vì Tiêu Chính Văn, sau một hồi liên tưởng, không ít người ngay lập tức đã thu lại sự khinh thường đối với Tiêu Chính Văn và thế tục! “Ha ha ha! Con gái của nhà họ Bạch quả nhiên xinh đẹp hơn người! Làm gì thì làm đi, Trương Nghi chỉ tới chúc mừng, không cần phải đa lễ như vậy!”

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Bên phía nhà họ Tư Mã, một tia sáng lao thẳng vào hư không, bay về phía Đế Khư, Tư Mã Huy đeo kiếm Thất Tinh sau lưng, nhìn về phía Đế Khư bằng ánh mắt sáng như ngọn đuốc! Bên trong khu nhà nhà họ Khổng, một nho sĩ trung niên chậm rãi tiến lên hư không, trong tay cầm một mảnh giấy cũ thiên thư, trong miệng niệm Thánh Nhân Từ, sải bước cực dài tiến thẳng tới Đế Khư. Trên núi Long Minh, Hứa Thương Kiếm đứng dậy, sải bước tiến lên hư không, đưa mắt nhìn về phía Đế Khư, cất bước tiến về nơi này.Lục Tiêu Dao cũng mang theo vẻ chế nhạo đi về phía Đế Khư. Bên trong đại điện của nhà họ Aisin Gioro, một nam thanh niên mặc chiến giáp màu trắng, tay cầm cờ chiến, lãnh đạo một đội thiết quân, bừng bừng khí thế tiến tới Đế Khư! Chỉ trong chốc lát, bên trong phạm vi mấy chục dặm xung quanh Đế Khư đã đông nghìn nghịt người, thậm chí ngay cả trên bầu trời cũng có vô số người đứng xem. “Cảnh tượng như vậy thật sự thế tục còn lâu mới bì nổi!”, Tần Vũ ngẩng đầu nhìn về phía khoảng không, không ngừng cảm thán. “Đây chỉ là cảnh tượng nhỏ, người của Bát Hiền Từ, nhà họ Tư Mã và nhà họ Khổng vẫn còn chưa lộ diện nữa!”, Long Hình nháy mắt nói với Tần Vũ. Chỉ là anh ta vừa mới nói dứt lời, trên bầu trời đột nhiên truyền tới một giọng nói hết sức vang dội: “Võ Anh Hào của nhà họ Võ đặc biệt tới chúc mừng buổi lễ khai sơn long trọng của điện Thần Long!” Vừa dứt lời, đám mây ngũ sắc trên bầu trời cùng lúc mở lối ra, mấy chục hộ vệ nhà họ Võ tay giơ cao lá cờ đại đạo bay thẳng về phía bầu trời Đế Khư! Thế nhưng mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn trở lại, một chiếc xe ngựa cổ xưa đã chậm rãi lái tới, một văn sĩ áo trắng, trong tay phe phẩy chiếc quạt lông, bình thản nói: “Đại Tần! Trương Nghi chúc mừng cậu Tiêu!” Soạt! Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía chiếc xe ngựa cổ xưa kia! Trong số tất cả cao thủ thế gia Tiên Tần, duy chỉ có Trương Nghi lúc thông báo danh tính là có thể nhắc tới hai chữ Đại Tần! Từ đó có thể thấy, trọng lượng của ông ta trong mắt Doanh Thị còn cao hơn cả Bạch Khởi! Ngay cả Bạch Ngọc Trinh cũng không ngờ bản thân vẫn chưa gửi thiệp mới tới cho Trương Nghi mà người này lại không mời mà tới rồi! “Vãn bối, Bạch Ngọc Trinh của nhà họ Bạch xin bái kiến tiền bối Trương!” Cùng là thế gia Đại Tần, Bạch Ngọc Trinh là người đầu tiên tiến tới hư không, quỳ xuống trước mặt Trương Nghi! Không sai, chính là quỳ! Cảnh tượng này khiến cho không ít thanh niên phải đồng loạt hít sâu. Bạch Ngọc Trinh có thân phận gì? Trong nhà họ Bạch có thể nói là có tầm ảnh hưởng lớn, thế nhưng lại phải quỳ trước Trương Nghi? Điều này đủ để thấy địa vị của Trương Nghi cao tới độ nào! Thế nhưng đồng thời, ngày hôm nay Trương Nghi lại đặc biệt tới vì Tiêu Chính Văn, sau một hồi liên tưởng, không ít người ngay lập tức đã thu lại sự khinh thường đối với Tiêu Chính Văn và thế tục! “Ha ha ha! Con gái của nhà họ Bạch quả nhiên xinh đẹp hơn người! Làm gì thì làm đi, Trương Nghi chỉ tới chúc mừng, không cần phải đa lễ như vậy!”

Chương 3865