Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 3884

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Trong lúc trò chuyện, hai người Long Hình và Tiêu Chính Văn đã đi đến gần, Chư Cát Anh ngạo nghễ liếc nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Anh bạn, tôi đây cũng bất đắc dĩ thôi!” “Nhưng mà cậu cứ yên tâm, tôi đây tuyệt đối sẽ không lấy mạng cậu, hơn nữa còn nhường cậu mười chiêu! Thế nào?”Vãi chưởng! Long Ngao không nhịn cười nổi, cười văng cả nước bọt.Một con gà Nhân Hoàng cấp ba mà cũng bày đặt khoác lác nhường Long Vương mười chiêu? “Ái chà, mấy đứa ngu thì tôi thấy nhiều rồi, nhưng mất não như hắn thì đúng là lần đầu được thấy!” Long Hình cũng cạn lời. “Ồ? Nhường tôi mười chiêu? Vậy cảm ơn ông anh nhiều nhé!” Tiêu Chính Văn cũng không khách sáo với hắn, anh vươn tay ra, gương Bát Quái lập tức bắn ra một tia sáng trắng về phía Chư Cát Anh! Thật sự thì ban đầu, Chư Cát Anh không coi cái gương Bát Quái trong tay Tiêu Chính Văn ra gì. Dù gì thì vùng ngoài lãnh thổ cũng có không ít người học đạo thuật, mấy thứ như gương Bát Quái hay kiếm gỗ đào gì đó đều không phải của mới lạ. Hơn hết, mấy thứ này là đồ cơ bản của mấy người mới học! Theo tính toán của hắn, tia sáng trắng kia chỉ có lực sát thương bằng cảnh giới Binh Vương mà thôi, đối với một cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp ba như hắn mà nói thì chẳng xi nhê gì! Nhưng khi tia sáng trắng ấy cách hắn còn chưa tới ba centimet thì trong tai Chư Cát Anh chợt truyền đến tiếng sấm đùng đùng! Hả? Toàn thân Chư Cát Anh nổi da gà, sau lưng bốc lên khí lạnh ngùn ngụt! Đây đâu phải tia sáng bình thường? Đây là thiên lôi phích lịch thì có! Mẹ nó! Suýt tý thì Chư Cát Anh buột miệng chửi tục, thiên lôi phích lịch là thuật gọi sét trong đạo thuật, một chín một mười với đại trận pháp thiên lôi trong võ đạo! Lực sát thương lớn cỡ này không phải là thứ mà kẻ yếu đuối như hắn có thể ngăn cản được. “Cậu… Thế mà âm…” “Đùng đoàng!” Chư Cát Anh vẫn chưa dứt lời thì thiên lôi phích lịch đã giáng xuống người hắn ta! Chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng lóa khiến người ta không dám nhìn thẳng, uy lực trời cao cuồng bạo hệt như thủy triều đổ ập xuống! Đến cả Tiêu Chính Văn cũng hơi ngạc nhiên, anh không ngờ cái gương Bát Quái này sẽ có sức mạnh khủng khiếp đến vậy! Thật ra Tiêu Chính Văn vẫn chưa hiểu rõ cách dùng gương Bát Quái lắm, bằng không, sức mạnh của một chiêu này có khi còn tăng thêm gấp mười lần nữa không chừng! 

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Trong lúc trò chuyện, hai người Long Hình và Tiêu Chính Văn đã đi đến gần, Chư Cát Anh ngạo nghễ liếc nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Anh bạn, tôi đây cũng bất đắc dĩ thôi!” “Nhưng mà cậu cứ yên tâm, tôi đây tuyệt đối sẽ không lấy mạng cậu, hơn nữa còn nhường cậu mười chiêu! Thế nào?”Vãi chưởng! Long Ngao không nhịn cười nổi, cười văng cả nước bọt.Một con gà Nhân Hoàng cấp ba mà cũng bày đặt khoác lác nhường Long Vương mười chiêu? “Ái chà, mấy đứa ngu thì tôi thấy nhiều rồi, nhưng mất não như hắn thì đúng là lần đầu được thấy!” Long Hình cũng cạn lời. “Ồ? Nhường tôi mười chiêu? Vậy cảm ơn ông anh nhiều nhé!” Tiêu Chính Văn cũng không khách sáo với hắn, anh vươn tay ra, gương Bát Quái lập tức bắn ra một tia sáng trắng về phía Chư Cát Anh! Thật sự thì ban đầu, Chư Cát Anh không coi cái gương Bát Quái trong tay Tiêu Chính Văn ra gì. Dù gì thì vùng ngoài lãnh thổ cũng có không ít người học đạo thuật, mấy thứ như gương Bát Quái hay kiếm gỗ đào gì đó đều không phải của mới lạ. Hơn hết, mấy thứ này là đồ cơ bản của mấy người mới học! Theo tính toán của hắn, tia sáng trắng kia chỉ có lực sát thương bằng cảnh giới Binh Vương mà thôi, đối với một cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp ba như hắn mà nói thì chẳng xi nhê gì! Nhưng khi tia sáng trắng ấy cách hắn còn chưa tới ba centimet thì trong tai Chư Cát Anh chợt truyền đến tiếng sấm đùng đùng! Hả? Toàn thân Chư Cát Anh nổi da gà, sau lưng bốc lên khí lạnh ngùn ngụt! Đây đâu phải tia sáng bình thường? Đây là thiên lôi phích lịch thì có! Mẹ nó! Suýt tý thì Chư Cát Anh buột miệng chửi tục, thiên lôi phích lịch là thuật gọi sét trong đạo thuật, một chín một mười với đại trận pháp thiên lôi trong võ đạo! Lực sát thương lớn cỡ này không phải là thứ mà kẻ yếu đuối như hắn có thể ngăn cản được. “Cậu… Thế mà âm…” “Đùng đoàng!” Chư Cát Anh vẫn chưa dứt lời thì thiên lôi phích lịch đã giáng xuống người hắn ta! Chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng lóa khiến người ta không dám nhìn thẳng, uy lực trời cao cuồng bạo hệt như thủy triều đổ ập xuống! Đến cả Tiêu Chính Văn cũng hơi ngạc nhiên, anh không ngờ cái gương Bát Quái này sẽ có sức mạnh khủng khiếp đến vậy! Thật ra Tiêu Chính Văn vẫn chưa hiểu rõ cách dùng gương Bát Quái lắm, bằng không, sức mạnh của một chiêu này có khi còn tăng thêm gấp mười lần nữa không chừng! 

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Trong lúc trò chuyện, hai người Long Hình và Tiêu Chính Văn đã đi đến gần, Chư Cát Anh ngạo nghễ liếc nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Anh bạn, tôi đây cũng bất đắc dĩ thôi!” “Nhưng mà cậu cứ yên tâm, tôi đây tuyệt đối sẽ không lấy mạng cậu, hơn nữa còn nhường cậu mười chiêu! Thế nào?”Vãi chưởng! Long Ngao không nhịn cười nổi, cười văng cả nước bọt.Một con gà Nhân Hoàng cấp ba mà cũng bày đặt khoác lác nhường Long Vương mười chiêu? “Ái chà, mấy đứa ngu thì tôi thấy nhiều rồi, nhưng mất não như hắn thì đúng là lần đầu được thấy!” Long Hình cũng cạn lời. “Ồ? Nhường tôi mười chiêu? Vậy cảm ơn ông anh nhiều nhé!” Tiêu Chính Văn cũng không khách sáo với hắn, anh vươn tay ra, gương Bát Quái lập tức bắn ra một tia sáng trắng về phía Chư Cát Anh! Thật sự thì ban đầu, Chư Cát Anh không coi cái gương Bát Quái trong tay Tiêu Chính Văn ra gì. Dù gì thì vùng ngoài lãnh thổ cũng có không ít người học đạo thuật, mấy thứ như gương Bát Quái hay kiếm gỗ đào gì đó đều không phải của mới lạ. Hơn hết, mấy thứ này là đồ cơ bản của mấy người mới học! Theo tính toán của hắn, tia sáng trắng kia chỉ có lực sát thương bằng cảnh giới Binh Vương mà thôi, đối với một cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp ba như hắn mà nói thì chẳng xi nhê gì! Nhưng khi tia sáng trắng ấy cách hắn còn chưa tới ba centimet thì trong tai Chư Cát Anh chợt truyền đến tiếng sấm đùng đùng! Hả? Toàn thân Chư Cát Anh nổi da gà, sau lưng bốc lên khí lạnh ngùn ngụt! Đây đâu phải tia sáng bình thường? Đây là thiên lôi phích lịch thì có! Mẹ nó! Suýt tý thì Chư Cát Anh buột miệng chửi tục, thiên lôi phích lịch là thuật gọi sét trong đạo thuật, một chín một mười với đại trận pháp thiên lôi trong võ đạo! Lực sát thương lớn cỡ này không phải là thứ mà kẻ yếu đuối như hắn có thể ngăn cản được. “Cậu… Thế mà âm…” “Đùng đoàng!” Chư Cát Anh vẫn chưa dứt lời thì thiên lôi phích lịch đã giáng xuống người hắn ta! Chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng lóa khiến người ta không dám nhìn thẳng, uy lực trời cao cuồng bạo hệt như thủy triều đổ ập xuống! Đến cả Tiêu Chính Văn cũng hơi ngạc nhiên, anh không ngờ cái gương Bát Quái này sẽ có sức mạnh khủng khiếp đến vậy! Thật ra Tiêu Chính Văn vẫn chưa hiểu rõ cách dùng gương Bát Quái lắm, bằng không, sức mạnh của một chiêu này có khi còn tăng thêm gấp mười lần nữa không chừng! 

Chương 3884