Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 3912
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Thật đáng tiếc! So về cảnh giới, tôi thấp hơn các người một bậc, nhưng so về đạo cảnh, tôi lại cao hơn các người rất nhiều!” “Trước mặt Quy Chân, các người đều yếu như con kiến!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói. “Tiêu Chính Văn! Cậu nên biết Quy Chân không phải là mạnh nhất! Đối với thế gia lớn như nhà họ Khổng, có vô số người đã lĩnh ngộ được cấp bậc này!” “Cậu… nếu cậu mù quáng chống lại nhà họ Khổng thì cậu sẽ không thoát nổi cái chết đâu!” “Cho dù cậu giết được tôi, nhưng cậu sẽ không bao giờ giết được cao thủ ở Đông Vực! Càng không giết được hết cao thủ nhà họ Khổng!” Hứa Thương Long nuốt nước bọt, cố gắng chống cự. “Ồ? vậy ý ông là sao?”, Tiêu Chính Văn mỉm cười nói. “Thả tôi ra, cúi đầu tạ lỗi với nhà họ Khổng! Có lẽ, cậu vẫn còn giữ được mạng!”, Hứa Thương Long hét lên. Tiêu Chính Văn cười lớn: “Ông mơ đẹp thật đấy! Tha cho ông sao? Ông tự sát đi thì hơn!” Nghe vậy, Hứa Thương Long đã gần như tuyệt vọng. Còn Tần Cối vừa chạy thoát khỏi núi Thái Thương, vẫn run rẩy nhìn về phía núi Thái Thương. Khi ông ta nhìn thấy ánh sáng bảy màu tỏa ra, trong lòng thầm vui mừng vì đã lựa chọn đúng đắn. Nếu không phải ông ta chạy nhanh, thì bây giờ e rằng đã bị Tiêu Chính Văn giết chết rồi. “Sư phụ! Lục Tiêu Dao chết rồi sao?”, mặt Dương Hiến trắng bệch. “Thôi bỏ đi! Chúng ta về Bát Hiền Từ, ta muốn bế quan trăm năm! Không ai được phép quấy rầy!” Nói xong, ông ta thậm chí còn không kịp xin chỉ thị của Khổng Thế Phương, nhanh chóng trở về Bát Từ Hiền. Ông ta không muốn lội trong vũng bùn này nữa, vả lại, ông ta cũng biết rất rõ, với thực lực của mình, ông ta không đủ tư cách đấu với Tiêu Chính Văn. Lúc này, ông ta mới thực sự hiểu được khoảng cách giữa mình và Tiêu Chính Văn giống như cả bầu trời. Đừng nói là giết Tiêu Chính Văn, ngay cả dũng khí đấu với Tiêu Chính Văn, ông ta cũng không có. Giờ phút này, niềm tin và sự tự tin của ông ta đã hoàn toàn sụp đổ. Bây giờ, ông ta chỉ mong giữ lại được mạng, còn thể diện chỉ là vật ngoài thân. Hơn nữa, trong cả Đông Vực, có ai dám lấy đầu Tiêu Chính Văn? E rằng ngay cả cường giả Đế Cảnh cũng chưa chắc làm được!Lúc này, Hứa Thương Long cũng có suy nghĩ giống tần Cối. Ông ta không dám đấu với Tiêu Chính văn. Sau khi tung bừa một chiêu, ông ta liền quay người bỏ chạy. Hứa Thương Long lúc này đâu còn uy phong như trước! Mái tóc dài tung bay sau lưng, bỏ chạy trong tuyệt vọng. Đây nên là kết cục của Tiêu Chính văn mới phải, nhưng kết quả thì sao? Hơn chục cao thủ đều đã bị Tiêu Chính văn giết sạch.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Thật đáng tiếc! So về cảnh giới, tôi thấp hơn các người một bậc, nhưng so về đạo cảnh, tôi lại cao hơn các người rất nhiều!” “Trước mặt Quy Chân, các người đều yếu như con kiến!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói. “Tiêu Chính Văn! Cậu nên biết Quy Chân không phải là mạnh nhất! Đối với thế gia lớn như nhà họ Khổng, có vô số người đã lĩnh ngộ được cấp bậc này!” “Cậu… nếu cậu mù quáng chống lại nhà họ Khổng thì cậu sẽ không thoát nổi cái chết đâu!” “Cho dù cậu giết được tôi, nhưng cậu sẽ không bao giờ giết được cao thủ ở Đông Vực! Càng không giết được hết cao thủ nhà họ Khổng!” Hứa Thương Long nuốt nước bọt, cố gắng chống cự. “Ồ? vậy ý ông là sao?”, Tiêu Chính Văn mỉm cười nói. “Thả tôi ra, cúi đầu tạ lỗi với nhà họ Khổng! Có lẽ, cậu vẫn còn giữ được mạng!”, Hứa Thương Long hét lên. Tiêu Chính Văn cười lớn: “Ông mơ đẹp thật đấy! Tha cho ông sao? Ông tự sát đi thì hơn!” Nghe vậy, Hứa Thương Long đã gần như tuyệt vọng. Còn Tần Cối vừa chạy thoát khỏi núi Thái Thương, vẫn run rẩy nhìn về phía núi Thái Thương. Khi ông ta nhìn thấy ánh sáng bảy màu tỏa ra, trong lòng thầm vui mừng vì đã lựa chọn đúng đắn. Nếu không phải ông ta chạy nhanh, thì bây giờ e rằng đã bị Tiêu Chính Văn giết chết rồi. “Sư phụ! Lục Tiêu Dao chết rồi sao?”, mặt Dương Hiến trắng bệch. “Thôi bỏ đi! Chúng ta về Bát Hiền Từ, ta muốn bế quan trăm năm! Không ai được phép quấy rầy!” Nói xong, ông ta thậm chí còn không kịp xin chỉ thị của Khổng Thế Phương, nhanh chóng trở về Bát Từ Hiền. Ông ta không muốn lội trong vũng bùn này nữa, vả lại, ông ta cũng biết rất rõ, với thực lực của mình, ông ta không đủ tư cách đấu với Tiêu Chính Văn. Lúc này, ông ta mới thực sự hiểu được khoảng cách giữa mình và Tiêu Chính Văn giống như cả bầu trời. Đừng nói là giết Tiêu Chính Văn, ngay cả dũng khí đấu với Tiêu Chính Văn, ông ta cũng không có. Giờ phút này, niềm tin và sự tự tin của ông ta đã hoàn toàn sụp đổ. Bây giờ, ông ta chỉ mong giữ lại được mạng, còn thể diện chỉ là vật ngoài thân. Hơn nữa, trong cả Đông Vực, có ai dám lấy đầu Tiêu Chính Văn? E rằng ngay cả cường giả Đế Cảnh cũng chưa chắc làm được!Lúc này, Hứa Thương Long cũng có suy nghĩ giống tần Cối. Ông ta không dám đấu với Tiêu Chính văn. Sau khi tung bừa một chiêu, ông ta liền quay người bỏ chạy. Hứa Thương Long lúc này đâu còn uy phong như trước! Mái tóc dài tung bay sau lưng, bỏ chạy trong tuyệt vọng. Đây nên là kết cục của Tiêu Chính văn mới phải, nhưng kết quả thì sao? Hơn chục cao thủ đều đã bị Tiêu Chính văn giết sạch.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Thật đáng tiếc! So về cảnh giới, tôi thấp hơn các người một bậc, nhưng so về đạo cảnh, tôi lại cao hơn các người rất nhiều!” “Trước mặt Quy Chân, các người đều yếu như con kiến!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói. “Tiêu Chính Văn! Cậu nên biết Quy Chân không phải là mạnh nhất! Đối với thế gia lớn như nhà họ Khổng, có vô số người đã lĩnh ngộ được cấp bậc này!” “Cậu… nếu cậu mù quáng chống lại nhà họ Khổng thì cậu sẽ không thoát nổi cái chết đâu!” “Cho dù cậu giết được tôi, nhưng cậu sẽ không bao giờ giết được cao thủ ở Đông Vực! Càng không giết được hết cao thủ nhà họ Khổng!” Hứa Thương Long nuốt nước bọt, cố gắng chống cự. “Ồ? vậy ý ông là sao?”, Tiêu Chính Văn mỉm cười nói. “Thả tôi ra, cúi đầu tạ lỗi với nhà họ Khổng! Có lẽ, cậu vẫn còn giữ được mạng!”, Hứa Thương Long hét lên. Tiêu Chính Văn cười lớn: “Ông mơ đẹp thật đấy! Tha cho ông sao? Ông tự sát đi thì hơn!” Nghe vậy, Hứa Thương Long đã gần như tuyệt vọng. Còn Tần Cối vừa chạy thoát khỏi núi Thái Thương, vẫn run rẩy nhìn về phía núi Thái Thương. Khi ông ta nhìn thấy ánh sáng bảy màu tỏa ra, trong lòng thầm vui mừng vì đã lựa chọn đúng đắn. Nếu không phải ông ta chạy nhanh, thì bây giờ e rằng đã bị Tiêu Chính Văn giết chết rồi. “Sư phụ! Lục Tiêu Dao chết rồi sao?”, mặt Dương Hiến trắng bệch. “Thôi bỏ đi! Chúng ta về Bát Hiền Từ, ta muốn bế quan trăm năm! Không ai được phép quấy rầy!” Nói xong, ông ta thậm chí còn không kịp xin chỉ thị của Khổng Thế Phương, nhanh chóng trở về Bát Từ Hiền. Ông ta không muốn lội trong vũng bùn này nữa, vả lại, ông ta cũng biết rất rõ, với thực lực của mình, ông ta không đủ tư cách đấu với Tiêu Chính Văn. Lúc này, ông ta mới thực sự hiểu được khoảng cách giữa mình và Tiêu Chính Văn giống như cả bầu trời. Đừng nói là giết Tiêu Chính Văn, ngay cả dũng khí đấu với Tiêu Chính Văn, ông ta cũng không có. Giờ phút này, niềm tin và sự tự tin của ông ta đã hoàn toàn sụp đổ. Bây giờ, ông ta chỉ mong giữ lại được mạng, còn thể diện chỉ là vật ngoài thân. Hơn nữa, trong cả Đông Vực, có ai dám lấy đầu Tiêu Chính Văn? E rằng ngay cả cường giả Đế Cảnh cũng chưa chắc làm được!Lúc này, Hứa Thương Long cũng có suy nghĩ giống tần Cối. Ông ta không dám đấu với Tiêu Chính văn. Sau khi tung bừa một chiêu, ông ta liền quay người bỏ chạy. Hứa Thương Long lúc này đâu còn uy phong như trước! Mái tóc dài tung bay sau lưng, bỏ chạy trong tuyệt vọng. Đây nên là kết cục của Tiêu Chính văn mới phải, nhưng kết quả thì sao? Hơn chục cao thủ đều đã bị Tiêu Chính văn giết sạch.