Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 3941

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 3941 “Không sai, chính là hắn!”, Phương Thời Anh nhìn Tiêu Chính Văn phía bên dưới bằng cặp mắt như muốn phun ra lửa, nghiến răng nói. Phương Tử Anh nghe vậy thì cao ngạo nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tôi không muốn làm khó một người bình thường như anh, tự chặt đứt hai tay, quỳ xuống xin lỗi người hầu của nhà họ Phương chúng tôi, chuyện ngày hôm nay, tôi có thể không truy cứu nữa!” Hắn vừa mới thốt ra mấy lời này, sắc mặt của Tiêu Chính Văn đã trở nên lạnh tanh. “Ồ? Bảo tôi tự chặt đứt hai tay ư? Còn bảo tôi quỳ xuống xin lỗi? Nếu như tôi cứ nói không thì sao?”, Tiêu Chính Văn nhìn Phương Tử Anh, nói. Vừa nói dứt lời, một ông lão râu tóc bạc phơ liền bước ra từ bên trong đám người, lạnh lùng nói: “Chàng trai, tôi khuyên cậu tốt nhất vẫn nên làm theo cách mà cậu ấy nói, nếu không thì cậu không gánh nổi hậu quả đâu!” Đám người đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy trong đôi mắt của ông lão tóc trắng đó loé lên mấy tia sáng, áp lực mạnh mẽ càng thêm khủng bố. Gần như tất cả mọi người đều nhìn về phía ông lão và chắp tay vái lạy! “Ông cụ Phương vạn an!” Mọi người đồng thanh nói. Chỉ riêng thế trận này đã không khó để nhìn ra địa vị của ông lão ở thành Đại Phong tuyệt đối không tầm thường! “Chào ông ba ạ!”, Phương Tử Anh cũng khom lưng vái lạy vào khoảnh khắc ông lão bước ra khỏi đám người! Người này chính là Tam trưởng lão, Phương Vọng Hải! Từ hơn một trăm năm trước, Phương Vọng Hải đã cực kỳ ít khi can dự tới chuyện thế sự, thế nhưng uy danh của ông ta đã trở nên lẫy lừng trong thành Đại Phong! Tần Lương Ngọc cực kỳ hiểu người này, không chỉ có tâm địa sâu cay mà năng lực xem xét tình thế cũng cao hơn rất nhiều so với những người khác trong nhà họ Phương! Chỉ vì chuyện nhỏ là đánh một kẻ tuỳ tùng của nhà họ Phương thì tuyệt đối không thể khiến cho ông cụ này phải đích thân ra mặt! Nguyên nhân chỉ có một, chính là Tiêu Chính Văn nhất định đã đắc tội với một thế lực lớn nào đó, mà Phương Vọng Hải ra mặt đương nhiên là để nịnh nọt thế lực lớn kia! Có thể bắt nhà họ Phương phải nịnh nọt, ngoại trừ nhà họ Khổng ra thì còn có ai được nữa? “Chàng trai, chặt đứt tay vẫn tốt hơn là mất mạng, trò chơi này, cậu nên tự biết tính toán!”, Phương Vọng Hải lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Chính Văn. “Xem ra cậu đắc tội không chỉ với mỗi nhà họ Phương, nhà họ Khổng cuối cùng vẫn tìm đến cậu rồi!”, Tần Lương Ngọc quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn, nói.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 3941 “Không sai, chính là hắn!”, Phương Thời Anh nhìn Tiêu Chính Văn phía bên dưới bằng cặp mắt như muốn phun ra lửa, nghiến răng nói. Phương Tử Anh nghe vậy thì cao ngạo nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tôi không muốn làm khó một người bình thường như anh, tự chặt đứt hai tay, quỳ xuống xin lỗi người hầu của nhà họ Phương chúng tôi, chuyện ngày hôm nay, tôi có thể không truy cứu nữa!” Hắn vừa mới thốt ra mấy lời này, sắc mặt của Tiêu Chính Văn đã trở nên lạnh tanh. “Ồ? Bảo tôi tự chặt đứt hai tay ư? Còn bảo tôi quỳ xuống xin lỗi? Nếu như tôi cứ nói không thì sao?”, Tiêu Chính Văn nhìn Phương Tử Anh, nói. Vừa nói dứt lời, một ông lão râu tóc bạc phơ liền bước ra từ bên trong đám người, lạnh lùng nói: “Chàng trai, tôi khuyên cậu tốt nhất vẫn nên làm theo cách mà cậu ấy nói, nếu không thì cậu không gánh nổi hậu quả đâu!” Đám người đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy trong đôi mắt của ông lão tóc trắng đó loé lên mấy tia sáng, áp lực mạnh mẽ càng thêm khủng bố. Gần như tất cả mọi người đều nhìn về phía ông lão và chắp tay vái lạy! “Ông cụ Phương vạn an!” Mọi người đồng thanh nói. Chỉ riêng thế trận này đã không khó để nhìn ra địa vị của ông lão ở thành Đại Phong tuyệt đối không tầm thường! “Chào ông ba ạ!”, Phương Tử Anh cũng khom lưng vái lạy vào khoảnh khắc ông lão bước ra khỏi đám người! Người này chính là Tam trưởng lão, Phương Vọng Hải! Từ hơn một trăm năm trước, Phương Vọng Hải đã cực kỳ ít khi can dự tới chuyện thế sự, thế nhưng uy danh của ông ta đã trở nên lẫy lừng trong thành Đại Phong! Tần Lương Ngọc cực kỳ hiểu người này, không chỉ có tâm địa sâu cay mà năng lực xem xét tình thế cũng cao hơn rất nhiều so với những người khác trong nhà họ Phương! Chỉ vì chuyện nhỏ là đánh một kẻ tuỳ tùng của nhà họ Phương thì tuyệt đối không thể khiến cho ông cụ này phải đích thân ra mặt! Nguyên nhân chỉ có một, chính là Tiêu Chính Văn nhất định đã đắc tội với một thế lực lớn nào đó, mà Phương Vọng Hải ra mặt đương nhiên là để nịnh nọt thế lực lớn kia! Có thể bắt nhà họ Phương phải nịnh nọt, ngoại trừ nhà họ Khổng ra thì còn có ai được nữa? “Chàng trai, chặt đứt tay vẫn tốt hơn là mất mạng, trò chơi này, cậu nên tự biết tính toán!”, Phương Vọng Hải lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Chính Văn. “Xem ra cậu đắc tội không chỉ với mỗi nhà họ Phương, nhà họ Khổng cuối cùng vẫn tìm đến cậu rồi!”, Tần Lương Ngọc quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn, nói.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 3941 “Không sai, chính là hắn!”, Phương Thời Anh nhìn Tiêu Chính Văn phía bên dưới bằng cặp mắt như muốn phun ra lửa, nghiến răng nói. Phương Tử Anh nghe vậy thì cao ngạo nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tôi không muốn làm khó một người bình thường như anh, tự chặt đứt hai tay, quỳ xuống xin lỗi người hầu của nhà họ Phương chúng tôi, chuyện ngày hôm nay, tôi có thể không truy cứu nữa!” Hắn vừa mới thốt ra mấy lời này, sắc mặt của Tiêu Chính Văn đã trở nên lạnh tanh. “Ồ? Bảo tôi tự chặt đứt hai tay ư? Còn bảo tôi quỳ xuống xin lỗi? Nếu như tôi cứ nói không thì sao?”, Tiêu Chính Văn nhìn Phương Tử Anh, nói. Vừa nói dứt lời, một ông lão râu tóc bạc phơ liền bước ra từ bên trong đám người, lạnh lùng nói: “Chàng trai, tôi khuyên cậu tốt nhất vẫn nên làm theo cách mà cậu ấy nói, nếu không thì cậu không gánh nổi hậu quả đâu!” Đám người đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy trong đôi mắt của ông lão tóc trắng đó loé lên mấy tia sáng, áp lực mạnh mẽ càng thêm khủng bố. Gần như tất cả mọi người đều nhìn về phía ông lão và chắp tay vái lạy! “Ông cụ Phương vạn an!” Mọi người đồng thanh nói. Chỉ riêng thế trận này đã không khó để nhìn ra địa vị của ông lão ở thành Đại Phong tuyệt đối không tầm thường! “Chào ông ba ạ!”, Phương Tử Anh cũng khom lưng vái lạy vào khoảnh khắc ông lão bước ra khỏi đám người! Người này chính là Tam trưởng lão, Phương Vọng Hải! Từ hơn một trăm năm trước, Phương Vọng Hải đã cực kỳ ít khi can dự tới chuyện thế sự, thế nhưng uy danh của ông ta đã trở nên lẫy lừng trong thành Đại Phong! Tần Lương Ngọc cực kỳ hiểu người này, không chỉ có tâm địa sâu cay mà năng lực xem xét tình thế cũng cao hơn rất nhiều so với những người khác trong nhà họ Phương! Chỉ vì chuyện nhỏ là đánh một kẻ tuỳ tùng của nhà họ Phương thì tuyệt đối không thể khiến cho ông cụ này phải đích thân ra mặt! Nguyên nhân chỉ có một, chính là Tiêu Chính Văn nhất định đã đắc tội với một thế lực lớn nào đó, mà Phương Vọng Hải ra mặt đương nhiên là để nịnh nọt thế lực lớn kia! Có thể bắt nhà họ Phương phải nịnh nọt, ngoại trừ nhà họ Khổng ra thì còn có ai được nữa? “Chàng trai, chặt đứt tay vẫn tốt hơn là mất mạng, trò chơi này, cậu nên tự biết tính toán!”, Phương Vọng Hải lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Chính Văn. “Xem ra cậu đắc tội không chỉ với mỗi nhà họ Phương, nhà họ Khổng cuối cùng vẫn tìm đến cậu rồi!”, Tần Lương Ngọc quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn, nói.

Chương 3941