Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 3959

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Lưu Bá Ôn khẽ thở dài xua tay nói.Còn Tiêu Chính Văn của điện Thần Long thì Lưu Bá Ôn lại chỉ nghĩ có thể trùng tên với Tiêu Chính Văn đang nổi tiếng mà thôi. Dù sao ngoài lãnh thổ cũng rộng lớn biết bao nhiêu. Dân số càng không thể đếm được, nhiều hơn bảy tỷ người ở thế tục biết bao nhiêu lần, có một hai người trùng họ tên cũng là chuyện bình thường. “Lẽ nào tiền bối Viên cũng chọn lầm sao?”, Tần Lương Ngọc không khói nhíu mày, đến giờ cũng không thể kết luận được Viên Thiên Canh và Lưu Bá Ôn ai cao ai thấp. Dù sao hai người họ cũng đều là nhân vật truyền kỳ, ngoài Khương Tử Nha và Khổng Minh thì trong đạo thuật đã không còn ai có thể so sánh được với hai người họ nữa. “Không chắc, thiên cơ thường chỉ là một dấu hiệu nhưng thế sự vô thường, chúng luôn thay đổi, có lẽ một chuyện nhỏ không bắt mắt cũng có thể thay đổi thiên cơ trước đó”. “Như Nữ Đế năm đó vậy, chỉ vì bà ấy tiêu diệt gia tộc quyền quý mà ngược lại khiến giang sơn của bà ấy lung lay, thậm chí bà ấy vừa mất đã xuất hiện đại loạn”. “Đây chính là thiên thuật của những việc không thể dự đoán trước, bầu trời có thuật, không ai có thể xác định được, chính là đạo lý này”, Lưu Bá Ôn nói. Lúc này Tiêu Chính Văn đứng trước cửa đã vòng qua phía trước sân đi đến một sân thảo dược đằng sau. Khắp nơi trong sân thảo dược này có thể nhìn thấy các loại hiếm thấy, hầu như là các loại lại, muốn gì có đó, thậm chí có vài thảo dược kỳ lạ mà trong Thiên Sơn Thư Lục không hề ghi chép. Tiêu Chính Văn vô tình nhìn thấy một cây thảo dược khá lạ, đang định giơ tay ra hái xuống thì phía sau bỗng vang lên một giọng nói: “Ông Lưu đã nói, đại đạo trời đất chỉ có tự nhiên”. Tiêu Chính Văn nhìn xung quanh, chỉ thấy một đôi nam nữ trẻ đoan chính đi đến. Người phụ nữ mặc một bộ kiếm phục thời xưa, phong thái đĩnh đạc như tiên nữ trong tranh, còn người thanh niên cũng cao lớn, đẹp trai, đường nét đoan chính. “Tự nhiên? Nếu không được chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận thì hoa thơm cỏ lạ nơi này sẽ nở rộ như vậy sao?”, Tiêu Chính Văn mỉm cười nói. “Có lẽ không ai chăm sóc, ngược lại sinh trưởng càng tốt?”, người phụ nữ lại nói. “Tự nhiên là vô thường, ai có thể nói chuẩn xác được chuyện vô thường?”, Tiêu Chính Văn bình thản nói.Nghe thế, người phụ nữ không khỏi cau mày, đôi mắt long lanh nhìn Tiêu Chính Văn. “Sao thế?” thấy người phụ nữ nhìn mình chằm chằm, Tiêu Chính Văn vội vàng tự nhìn lại xem có gì không ổn. “Cảnh giới của anh cao thế.” người phụ nữ khen ngợi.“Qua khen rồi, chỉ một chút thôi.” Tiêu Chính Văn khiêm tốn cười.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Lưu Bá Ôn khẽ thở dài xua tay nói.Còn Tiêu Chính Văn của điện Thần Long thì Lưu Bá Ôn lại chỉ nghĩ có thể trùng tên với Tiêu Chính Văn đang nổi tiếng mà thôi. Dù sao ngoài lãnh thổ cũng rộng lớn biết bao nhiêu. Dân số càng không thể đếm được, nhiều hơn bảy tỷ người ở thế tục biết bao nhiêu lần, có một hai người trùng họ tên cũng là chuyện bình thường. “Lẽ nào tiền bối Viên cũng chọn lầm sao?”, Tần Lương Ngọc không khói nhíu mày, đến giờ cũng không thể kết luận được Viên Thiên Canh và Lưu Bá Ôn ai cao ai thấp. Dù sao hai người họ cũng đều là nhân vật truyền kỳ, ngoài Khương Tử Nha và Khổng Minh thì trong đạo thuật đã không còn ai có thể so sánh được với hai người họ nữa. “Không chắc, thiên cơ thường chỉ là một dấu hiệu nhưng thế sự vô thường, chúng luôn thay đổi, có lẽ một chuyện nhỏ không bắt mắt cũng có thể thay đổi thiên cơ trước đó”. “Như Nữ Đế năm đó vậy, chỉ vì bà ấy tiêu diệt gia tộc quyền quý mà ngược lại khiến giang sơn của bà ấy lung lay, thậm chí bà ấy vừa mất đã xuất hiện đại loạn”. “Đây chính là thiên thuật của những việc không thể dự đoán trước, bầu trời có thuật, không ai có thể xác định được, chính là đạo lý này”, Lưu Bá Ôn nói. Lúc này Tiêu Chính Văn đứng trước cửa đã vòng qua phía trước sân đi đến một sân thảo dược đằng sau. Khắp nơi trong sân thảo dược này có thể nhìn thấy các loại hiếm thấy, hầu như là các loại lại, muốn gì có đó, thậm chí có vài thảo dược kỳ lạ mà trong Thiên Sơn Thư Lục không hề ghi chép. Tiêu Chính Văn vô tình nhìn thấy một cây thảo dược khá lạ, đang định giơ tay ra hái xuống thì phía sau bỗng vang lên một giọng nói: “Ông Lưu đã nói, đại đạo trời đất chỉ có tự nhiên”. Tiêu Chính Văn nhìn xung quanh, chỉ thấy một đôi nam nữ trẻ đoan chính đi đến. Người phụ nữ mặc một bộ kiếm phục thời xưa, phong thái đĩnh đạc như tiên nữ trong tranh, còn người thanh niên cũng cao lớn, đẹp trai, đường nét đoan chính. “Tự nhiên? Nếu không được chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận thì hoa thơm cỏ lạ nơi này sẽ nở rộ như vậy sao?”, Tiêu Chính Văn mỉm cười nói. “Có lẽ không ai chăm sóc, ngược lại sinh trưởng càng tốt?”, người phụ nữ lại nói. “Tự nhiên là vô thường, ai có thể nói chuẩn xác được chuyện vô thường?”, Tiêu Chính Văn bình thản nói.Nghe thế, người phụ nữ không khỏi cau mày, đôi mắt long lanh nhìn Tiêu Chính Văn. “Sao thế?” thấy người phụ nữ nhìn mình chằm chằm, Tiêu Chính Văn vội vàng tự nhìn lại xem có gì không ổn. “Cảnh giới của anh cao thế.” người phụ nữ khen ngợi.“Qua khen rồi, chỉ một chút thôi.” Tiêu Chính Văn khiêm tốn cười.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Lưu Bá Ôn khẽ thở dài xua tay nói.Còn Tiêu Chính Văn của điện Thần Long thì Lưu Bá Ôn lại chỉ nghĩ có thể trùng tên với Tiêu Chính Văn đang nổi tiếng mà thôi. Dù sao ngoài lãnh thổ cũng rộng lớn biết bao nhiêu. Dân số càng không thể đếm được, nhiều hơn bảy tỷ người ở thế tục biết bao nhiêu lần, có một hai người trùng họ tên cũng là chuyện bình thường. “Lẽ nào tiền bối Viên cũng chọn lầm sao?”, Tần Lương Ngọc không khói nhíu mày, đến giờ cũng không thể kết luận được Viên Thiên Canh và Lưu Bá Ôn ai cao ai thấp. Dù sao hai người họ cũng đều là nhân vật truyền kỳ, ngoài Khương Tử Nha và Khổng Minh thì trong đạo thuật đã không còn ai có thể so sánh được với hai người họ nữa. “Không chắc, thiên cơ thường chỉ là một dấu hiệu nhưng thế sự vô thường, chúng luôn thay đổi, có lẽ một chuyện nhỏ không bắt mắt cũng có thể thay đổi thiên cơ trước đó”. “Như Nữ Đế năm đó vậy, chỉ vì bà ấy tiêu diệt gia tộc quyền quý mà ngược lại khiến giang sơn của bà ấy lung lay, thậm chí bà ấy vừa mất đã xuất hiện đại loạn”. “Đây chính là thiên thuật của những việc không thể dự đoán trước, bầu trời có thuật, không ai có thể xác định được, chính là đạo lý này”, Lưu Bá Ôn nói. Lúc này Tiêu Chính Văn đứng trước cửa đã vòng qua phía trước sân đi đến một sân thảo dược đằng sau. Khắp nơi trong sân thảo dược này có thể nhìn thấy các loại hiếm thấy, hầu như là các loại lại, muốn gì có đó, thậm chí có vài thảo dược kỳ lạ mà trong Thiên Sơn Thư Lục không hề ghi chép. Tiêu Chính Văn vô tình nhìn thấy một cây thảo dược khá lạ, đang định giơ tay ra hái xuống thì phía sau bỗng vang lên một giọng nói: “Ông Lưu đã nói, đại đạo trời đất chỉ có tự nhiên”. Tiêu Chính Văn nhìn xung quanh, chỉ thấy một đôi nam nữ trẻ đoan chính đi đến. Người phụ nữ mặc một bộ kiếm phục thời xưa, phong thái đĩnh đạc như tiên nữ trong tranh, còn người thanh niên cũng cao lớn, đẹp trai, đường nét đoan chính. “Tự nhiên? Nếu không được chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận thì hoa thơm cỏ lạ nơi này sẽ nở rộ như vậy sao?”, Tiêu Chính Văn mỉm cười nói. “Có lẽ không ai chăm sóc, ngược lại sinh trưởng càng tốt?”, người phụ nữ lại nói. “Tự nhiên là vô thường, ai có thể nói chuẩn xác được chuyện vô thường?”, Tiêu Chính Văn bình thản nói.Nghe thế, người phụ nữ không khỏi cau mày, đôi mắt long lanh nhìn Tiêu Chính Văn. “Sao thế?” thấy người phụ nữ nhìn mình chằm chằm, Tiêu Chính Văn vội vàng tự nhìn lại xem có gì không ổn. “Cảnh giới của anh cao thế.” người phụ nữ khen ngợi.“Qua khen rồi, chỉ một chút thôi.” Tiêu Chính Văn khiêm tốn cười.

Chương 3959