Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 3970
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Phương Đạo Võ cũng cảm nhận được ý thù địch từ Nguyệt Hoa Các, lạnh lùng nhìn lướt mọi người, nếu không phải ông ta biết Tần Lương Ngọc cũng ở đây thì ông ta đã sớm ra tay giáo huấn đám người này rồi! “Hừ, nói vậy là mấy vị tông chủ muốn thay thằng ranh này đánh một trận với nhà họ Phương sao?”, giọng nói của Phương Đạo Võ lạnh như băng. Mấy vị chưởng môn giúp Tiêu Chính Văn liếc mắt nhìn nhau, trong mấy người bọn họ thực lực cao nhất cũng chỉ có cảnh giới Nhân Hoàng cấp bảy mà thôi, đâu phải là đối thủ của Phương Đạo Võ có cảnh giới Đế Cảnh? Vì vậy, họ cũng chỉ nghiêng đầu và không đáp lại. Thấy Phương Đạo Võ ngông cuồng như thế, sắc mặt của Tần Lương Ngọc đang trốn trong nội đường cũng đột nhiên trở nên u ám. Ý của nhà họ Phương đã vô cùng rõ ràng, muốn nhân cơ hội này tranh giành cao thấp với Nguyệt Hoa Các! Nhưng vào thời điểm này, bà ta không thể tự mình ra mặt, nếu không yến tiệc hôm nay sẽ trở thành một cuộc hỗn chiến lớn giữa hai bên! Ngược lại vẻ mặt của hai người Nguyệt Nhi và Thiên Dương đều vui sướng khi nhìn Tiêu Chính Văn gặp họa, vốn dĩ hai người bọn họ có thành kiến rất sâu với Tiêu Chính Văn, hiện tại người nhà họ Phương cũng coi như trút giận giùm hai người bọn họ! Thấy hai bên đã tranh cãi không dứt, lúc này Lưu Bá Ôn mới đứng dậy, không đợi ông ta cất bước tiến lên, Phương Đạo Võ đã xua tay nói với Lưu Bá Ôn: “Anh Lưu, chuyện này là ân oán cá nhân của nhà họ Phương!” “Bởi vậy tôi không hy vọng anh Lưu cũng dính líu vào, mong anh Lưu ngồi trở lại ghế!” Phương Đạo Võ khẽ ôm quyền với Lưu Bá Ôn, ánh sáng sắc lạnh trong đôi mắt bắn ra bốn phía.Phản ứng của Phương Đạo Võ đều nằm trong dự liệu của Lưu Vũ Ôn, vậy nên ông ta không hề nói nhiều thêm gì mà ngồi lại vị trí cũ. Từ khi bắt đầu, đây đã là kết quả được định sẵn rồi, dù thế nào thì hôm nay Tiêu Chính Văn cũng đừng hòng được trở về toàn thây! Từ đầu chí cuối, Lưu Vũ Ôn chưa từng nghĩ tới việc ngăn cản người nhà họ Phương ra tay giết chết Tiêu Chính Văn, càng không cho phép bất cứ ai làm đảo loạn kế hoạch của ông ta! “Nhà họ Phương cần phải chấp nhặt với một kẻ tiểu bối sao?”, Lan Đình Ngọc tiến lên trước một bước, giả bộ khuyên can. Thực ra dù là thực lực hay địa vị trong thành Đại Phong thì đều không tới lượt Lan Đình Ngọc đứng ra nói đỡ cho Tiêu Chính Văn. “Tiểu bối?”, Phương Đạo Võ hừ một tiếng, nói: “Dù cậu ta có phải là tiểu bối hay không, bất luận là ai, dám giết người nhà họ Phương của tôi thì đều phải trả nợ bằng máu!” Phương Đạo Võ không chút khách khí lạnh lùng lên tiếng. Giọng nói của ông ta vang vọng khắp cả đại sảnh, mọi người xung quanh đều không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay cho Tiêu Chính Văn. Một tông chủ có giao tình tốt với Nguyệt Hoa Các đứng bên cạnh đi tới gần Tiêu Chính Văn, thấp giọng nói: “Chỉ cần cậu không rời khỏi đại sảnh này thì không một ai có thể động tới cậu!” Tiêu Chính Văn quay đầu khẽ gật đầu với người phía sau, nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở, có điều người nào làm thì người ấy chịu, tôi tự mình giải quyết là được rồi!” “Ôi!”, tông chủ đó không khỏi hít sâu, nói: “Cậu thanh niên, đã tới lúc này rồi, không thể hành động theo cảm tính được đâu!”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Phương Đạo Võ cũng cảm nhận được ý thù địch từ Nguyệt Hoa Các, lạnh lùng nhìn lướt mọi người, nếu không phải ông ta biết Tần Lương Ngọc cũng ở đây thì ông ta đã sớm ra tay giáo huấn đám người này rồi! “Hừ, nói vậy là mấy vị tông chủ muốn thay thằng ranh này đánh một trận với nhà họ Phương sao?”, giọng nói của Phương Đạo Võ lạnh như băng. Mấy vị chưởng môn giúp Tiêu Chính Văn liếc mắt nhìn nhau, trong mấy người bọn họ thực lực cao nhất cũng chỉ có cảnh giới Nhân Hoàng cấp bảy mà thôi, đâu phải là đối thủ của Phương Đạo Võ có cảnh giới Đế Cảnh? Vì vậy, họ cũng chỉ nghiêng đầu và không đáp lại. Thấy Phương Đạo Võ ngông cuồng như thế, sắc mặt của Tần Lương Ngọc đang trốn trong nội đường cũng đột nhiên trở nên u ám. Ý của nhà họ Phương đã vô cùng rõ ràng, muốn nhân cơ hội này tranh giành cao thấp với Nguyệt Hoa Các! Nhưng vào thời điểm này, bà ta không thể tự mình ra mặt, nếu không yến tiệc hôm nay sẽ trở thành một cuộc hỗn chiến lớn giữa hai bên! Ngược lại vẻ mặt của hai người Nguyệt Nhi và Thiên Dương đều vui sướng khi nhìn Tiêu Chính Văn gặp họa, vốn dĩ hai người bọn họ có thành kiến rất sâu với Tiêu Chính Văn, hiện tại người nhà họ Phương cũng coi như trút giận giùm hai người bọn họ! Thấy hai bên đã tranh cãi không dứt, lúc này Lưu Bá Ôn mới đứng dậy, không đợi ông ta cất bước tiến lên, Phương Đạo Võ đã xua tay nói với Lưu Bá Ôn: “Anh Lưu, chuyện này là ân oán cá nhân của nhà họ Phương!” “Bởi vậy tôi không hy vọng anh Lưu cũng dính líu vào, mong anh Lưu ngồi trở lại ghế!” Phương Đạo Võ khẽ ôm quyền với Lưu Bá Ôn, ánh sáng sắc lạnh trong đôi mắt bắn ra bốn phía.Phản ứng của Phương Đạo Võ đều nằm trong dự liệu của Lưu Vũ Ôn, vậy nên ông ta không hề nói nhiều thêm gì mà ngồi lại vị trí cũ. Từ khi bắt đầu, đây đã là kết quả được định sẵn rồi, dù thế nào thì hôm nay Tiêu Chính Văn cũng đừng hòng được trở về toàn thây! Từ đầu chí cuối, Lưu Vũ Ôn chưa từng nghĩ tới việc ngăn cản người nhà họ Phương ra tay giết chết Tiêu Chính Văn, càng không cho phép bất cứ ai làm đảo loạn kế hoạch của ông ta! “Nhà họ Phương cần phải chấp nhặt với một kẻ tiểu bối sao?”, Lan Đình Ngọc tiến lên trước một bước, giả bộ khuyên can. Thực ra dù là thực lực hay địa vị trong thành Đại Phong thì đều không tới lượt Lan Đình Ngọc đứng ra nói đỡ cho Tiêu Chính Văn. “Tiểu bối?”, Phương Đạo Võ hừ một tiếng, nói: “Dù cậu ta có phải là tiểu bối hay không, bất luận là ai, dám giết người nhà họ Phương của tôi thì đều phải trả nợ bằng máu!” Phương Đạo Võ không chút khách khí lạnh lùng lên tiếng. Giọng nói của ông ta vang vọng khắp cả đại sảnh, mọi người xung quanh đều không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay cho Tiêu Chính Văn. Một tông chủ có giao tình tốt với Nguyệt Hoa Các đứng bên cạnh đi tới gần Tiêu Chính Văn, thấp giọng nói: “Chỉ cần cậu không rời khỏi đại sảnh này thì không một ai có thể động tới cậu!” Tiêu Chính Văn quay đầu khẽ gật đầu với người phía sau, nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở, có điều người nào làm thì người ấy chịu, tôi tự mình giải quyết là được rồi!” “Ôi!”, tông chủ đó không khỏi hít sâu, nói: “Cậu thanh niên, đã tới lúc này rồi, không thể hành động theo cảm tính được đâu!”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Phương Đạo Võ cũng cảm nhận được ý thù địch từ Nguyệt Hoa Các, lạnh lùng nhìn lướt mọi người, nếu không phải ông ta biết Tần Lương Ngọc cũng ở đây thì ông ta đã sớm ra tay giáo huấn đám người này rồi! “Hừ, nói vậy là mấy vị tông chủ muốn thay thằng ranh này đánh một trận với nhà họ Phương sao?”, giọng nói của Phương Đạo Võ lạnh như băng. Mấy vị chưởng môn giúp Tiêu Chính Văn liếc mắt nhìn nhau, trong mấy người bọn họ thực lực cao nhất cũng chỉ có cảnh giới Nhân Hoàng cấp bảy mà thôi, đâu phải là đối thủ của Phương Đạo Võ có cảnh giới Đế Cảnh? Vì vậy, họ cũng chỉ nghiêng đầu và không đáp lại. Thấy Phương Đạo Võ ngông cuồng như thế, sắc mặt của Tần Lương Ngọc đang trốn trong nội đường cũng đột nhiên trở nên u ám. Ý của nhà họ Phương đã vô cùng rõ ràng, muốn nhân cơ hội này tranh giành cao thấp với Nguyệt Hoa Các! Nhưng vào thời điểm này, bà ta không thể tự mình ra mặt, nếu không yến tiệc hôm nay sẽ trở thành một cuộc hỗn chiến lớn giữa hai bên! Ngược lại vẻ mặt của hai người Nguyệt Nhi và Thiên Dương đều vui sướng khi nhìn Tiêu Chính Văn gặp họa, vốn dĩ hai người bọn họ có thành kiến rất sâu với Tiêu Chính Văn, hiện tại người nhà họ Phương cũng coi như trút giận giùm hai người bọn họ! Thấy hai bên đã tranh cãi không dứt, lúc này Lưu Bá Ôn mới đứng dậy, không đợi ông ta cất bước tiến lên, Phương Đạo Võ đã xua tay nói với Lưu Bá Ôn: “Anh Lưu, chuyện này là ân oán cá nhân của nhà họ Phương!” “Bởi vậy tôi không hy vọng anh Lưu cũng dính líu vào, mong anh Lưu ngồi trở lại ghế!” Phương Đạo Võ khẽ ôm quyền với Lưu Bá Ôn, ánh sáng sắc lạnh trong đôi mắt bắn ra bốn phía.Phản ứng của Phương Đạo Võ đều nằm trong dự liệu của Lưu Vũ Ôn, vậy nên ông ta không hề nói nhiều thêm gì mà ngồi lại vị trí cũ. Từ khi bắt đầu, đây đã là kết quả được định sẵn rồi, dù thế nào thì hôm nay Tiêu Chính Văn cũng đừng hòng được trở về toàn thây! Từ đầu chí cuối, Lưu Vũ Ôn chưa từng nghĩ tới việc ngăn cản người nhà họ Phương ra tay giết chết Tiêu Chính Văn, càng không cho phép bất cứ ai làm đảo loạn kế hoạch của ông ta! “Nhà họ Phương cần phải chấp nhặt với một kẻ tiểu bối sao?”, Lan Đình Ngọc tiến lên trước một bước, giả bộ khuyên can. Thực ra dù là thực lực hay địa vị trong thành Đại Phong thì đều không tới lượt Lan Đình Ngọc đứng ra nói đỡ cho Tiêu Chính Văn. “Tiểu bối?”, Phương Đạo Võ hừ một tiếng, nói: “Dù cậu ta có phải là tiểu bối hay không, bất luận là ai, dám giết người nhà họ Phương của tôi thì đều phải trả nợ bằng máu!” Phương Đạo Võ không chút khách khí lạnh lùng lên tiếng. Giọng nói của ông ta vang vọng khắp cả đại sảnh, mọi người xung quanh đều không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay cho Tiêu Chính Văn. Một tông chủ có giao tình tốt với Nguyệt Hoa Các đứng bên cạnh đi tới gần Tiêu Chính Văn, thấp giọng nói: “Chỉ cần cậu không rời khỏi đại sảnh này thì không một ai có thể động tới cậu!” Tiêu Chính Văn quay đầu khẽ gật đầu với người phía sau, nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở, có điều người nào làm thì người ấy chịu, tôi tự mình giải quyết là được rồi!” “Ôi!”, tông chủ đó không khỏi hít sâu, nói: “Cậu thanh niên, đã tới lúc này rồi, không thể hành động theo cảm tính được đâu!”