Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 3995
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 3995 Chỉ mới mấy ngày mà Viên Thiên Canh đã đạt đến Đế Cảnh cấp ba. Cũng chỉ còn cách Đại Đế một bước nữa. Mà thực lực của Từ Tổ Huy cũng đáng sợ hơn, đã có thể cảm nhận được khí thế vượt cả Viên Thiên Canh. Đúng là không thể tin được. Dù Tần Lương Ngọc cũng là Đại Đế nhưng khi đối diện với hai vị cao thủ có thực lực vô hạn gần Đại Đế cũng chưa chắc có thể so được, huống hồ Tần Lương Ngọc vẫn còn vết thương cũ chưa lành, không thể so được với trạng thái đỉnh cao. Đúng lúc này bỗng một giọng nói lạnh như băng vang lên trong đại điện: “Tiền bối Viên, thật xin lỗi, tôi không tiện ra gặp, mong tiền bối lượng thứ”. Nghe thế Viên Thiên Canh mỉm cười nói: “Các chủ Tần không cần khách sáo, nghe nói Tần Lương Ngọc ở thành Đại Phong có phong thái đỉnh đạc, sức chiến đấu vô song, hôm nay có thể được nghe Đại Đế chỉ dạy là đủ rồi”. Mặc dù hai người cách không gian nói chuyện nhưng mọi người đều có thể nhận ra Viên Thiên Canh và Từ Huy Tổ chỉ đang mở đường cho điện Thần Long. Nhóm người của điện Thần Long còn đang ở phía sau, trận chiến thật sự còn chưa bắt đầu. “Sớm đã nghe nói điện Thần Long các ông vừa đến vùng ngoài lãnh thổ đã khiến nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã đã bị thua thiệt, tiếc là hôm đó tôi không có mặt, nếu không chắc chắn sẽ chúc mừng mọi người”. Lời nói của Tần Lương Ngọc khá nhẹ nhàng như trong câu nói lại mang theo sát khí. “Quá khen rồi, điện Thần Long tôi cũng là bất đắc dĩ thôi, Long Vương trước giờ vẫn tuân theo quy tắc anh không động vào tôi thì tôi cũng thế, nếu đã động vào tôi thì tôi chắc chắn sẽ giết người”. Nói rồi Viên Thiên Canh quay sang nhìn mấy người nhà họ Phương đang đứng ngoài điện và các tông chủ môn chủ. “Không biết hành động của tiền bối Viên là vì chuyện gì?”, giọng Tần Lương Ngọc lại vang lên. “Nghe theo lệnh của cậu Tiêu, tôi đến đây để đòi lại ba ngàn đóa hoa Tử Tiêu của Ngọc Khuyết Cung, mong Đại Đế Tần cho phép”, Viên Thiên Canh không đúng mực nói. Nghe thế ngay cả đám người Lan Đình Ngọc cũng tức giận nhìn Viên Thiên Canh. Ông ta làm thế đâu phải đến đòi đồ? Rõ ràng là đến diễu võ dương oai! “Ha ha ha…” Trong đại điện vang lên một trận cười, sau đó Lưu Vũ Ôn bước đến nói: “Điện Thần Long các ông xem thành Đại Phong tôi là nơi nào hả?” “Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, có thể mặc cho các ông bắt nạt, đe dọa sao?” Viên Thiên Canh nhìn Lưu Vũ Ôn cười mỉa nói: “Lời nói ra như bát nước đổ đi, hôm đó chính thành chủ Tần đã đồng ý rồi”.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 3995 Chỉ mới mấy ngày mà Viên Thiên Canh đã đạt đến Đế Cảnh cấp ba. Cũng chỉ còn cách Đại Đế một bước nữa. Mà thực lực của Từ Tổ Huy cũng đáng sợ hơn, đã có thể cảm nhận được khí thế vượt cả Viên Thiên Canh. Đúng là không thể tin được. Dù Tần Lương Ngọc cũng là Đại Đế nhưng khi đối diện với hai vị cao thủ có thực lực vô hạn gần Đại Đế cũng chưa chắc có thể so được, huống hồ Tần Lương Ngọc vẫn còn vết thương cũ chưa lành, không thể so được với trạng thái đỉnh cao. Đúng lúc này bỗng một giọng nói lạnh như băng vang lên trong đại điện: “Tiền bối Viên, thật xin lỗi, tôi không tiện ra gặp, mong tiền bối lượng thứ”. Nghe thế Viên Thiên Canh mỉm cười nói: “Các chủ Tần không cần khách sáo, nghe nói Tần Lương Ngọc ở thành Đại Phong có phong thái đỉnh đạc, sức chiến đấu vô song, hôm nay có thể được nghe Đại Đế chỉ dạy là đủ rồi”. Mặc dù hai người cách không gian nói chuyện nhưng mọi người đều có thể nhận ra Viên Thiên Canh và Từ Huy Tổ chỉ đang mở đường cho điện Thần Long. Nhóm người của điện Thần Long còn đang ở phía sau, trận chiến thật sự còn chưa bắt đầu. “Sớm đã nghe nói điện Thần Long các ông vừa đến vùng ngoài lãnh thổ đã khiến nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã đã bị thua thiệt, tiếc là hôm đó tôi không có mặt, nếu không chắc chắn sẽ chúc mừng mọi người”. Lời nói của Tần Lương Ngọc khá nhẹ nhàng như trong câu nói lại mang theo sát khí. “Quá khen rồi, điện Thần Long tôi cũng là bất đắc dĩ thôi, Long Vương trước giờ vẫn tuân theo quy tắc anh không động vào tôi thì tôi cũng thế, nếu đã động vào tôi thì tôi chắc chắn sẽ giết người”. Nói rồi Viên Thiên Canh quay sang nhìn mấy người nhà họ Phương đang đứng ngoài điện và các tông chủ môn chủ. “Không biết hành động của tiền bối Viên là vì chuyện gì?”, giọng Tần Lương Ngọc lại vang lên. “Nghe theo lệnh của cậu Tiêu, tôi đến đây để đòi lại ba ngàn đóa hoa Tử Tiêu của Ngọc Khuyết Cung, mong Đại Đế Tần cho phép”, Viên Thiên Canh không đúng mực nói. Nghe thế ngay cả đám người Lan Đình Ngọc cũng tức giận nhìn Viên Thiên Canh. Ông ta làm thế đâu phải đến đòi đồ? Rõ ràng là đến diễu võ dương oai! “Ha ha ha…” Trong đại điện vang lên một trận cười, sau đó Lưu Vũ Ôn bước đến nói: “Điện Thần Long các ông xem thành Đại Phong tôi là nơi nào hả?” “Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, có thể mặc cho các ông bắt nạt, đe dọa sao?” Viên Thiên Canh nhìn Lưu Vũ Ôn cười mỉa nói: “Lời nói ra như bát nước đổ đi, hôm đó chính thành chủ Tần đã đồng ý rồi”.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 3995 Chỉ mới mấy ngày mà Viên Thiên Canh đã đạt đến Đế Cảnh cấp ba. Cũng chỉ còn cách Đại Đế một bước nữa. Mà thực lực của Từ Tổ Huy cũng đáng sợ hơn, đã có thể cảm nhận được khí thế vượt cả Viên Thiên Canh. Đúng là không thể tin được. Dù Tần Lương Ngọc cũng là Đại Đế nhưng khi đối diện với hai vị cao thủ có thực lực vô hạn gần Đại Đế cũng chưa chắc có thể so được, huống hồ Tần Lương Ngọc vẫn còn vết thương cũ chưa lành, không thể so được với trạng thái đỉnh cao. Đúng lúc này bỗng một giọng nói lạnh như băng vang lên trong đại điện: “Tiền bối Viên, thật xin lỗi, tôi không tiện ra gặp, mong tiền bối lượng thứ”. Nghe thế Viên Thiên Canh mỉm cười nói: “Các chủ Tần không cần khách sáo, nghe nói Tần Lương Ngọc ở thành Đại Phong có phong thái đỉnh đạc, sức chiến đấu vô song, hôm nay có thể được nghe Đại Đế chỉ dạy là đủ rồi”. Mặc dù hai người cách không gian nói chuyện nhưng mọi người đều có thể nhận ra Viên Thiên Canh và Từ Huy Tổ chỉ đang mở đường cho điện Thần Long. Nhóm người của điện Thần Long còn đang ở phía sau, trận chiến thật sự còn chưa bắt đầu. “Sớm đã nghe nói điện Thần Long các ông vừa đến vùng ngoài lãnh thổ đã khiến nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã đã bị thua thiệt, tiếc là hôm đó tôi không có mặt, nếu không chắc chắn sẽ chúc mừng mọi người”. Lời nói của Tần Lương Ngọc khá nhẹ nhàng như trong câu nói lại mang theo sát khí. “Quá khen rồi, điện Thần Long tôi cũng là bất đắc dĩ thôi, Long Vương trước giờ vẫn tuân theo quy tắc anh không động vào tôi thì tôi cũng thế, nếu đã động vào tôi thì tôi chắc chắn sẽ giết người”. Nói rồi Viên Thiên Canh quay sang nhìn mấy người nhà họ Phương đang đứng ngoài điện và các tông chủ môn chủ. “Không biết hành động của tiền bối Viên là vì chuyện gì?”, giọng Tần Lương Ngọc lại vang lên. “Nghe theo lệnh của cậu Tiêu, tôi đến đây để đòi lại ba ngàn đóa hoa Tử Tiêu của Ngọc Khuyết Cung, mong Đại Đế Tần cho phép”, Viên Thiên Canh không đúng mực nói. Nghe thế ngay cả đám người Lan Đình Ngọc cũng tức giận nhìn Viên Thiên Canh. Ông ta làm thế đâu phải đến đòi đồ? Rõ ràng là đến diễu võ dương oai! “Ha ha ha…” Trong đại điện vang lên một trận cười, sau đó Lưu Vũ Ôn bước đến nói: “Điện Thần Long các ông xem thành Đại Phong tôi là nơi nào hả?” “Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, có thể mặc cho các ông bắt nạt, đe dọa sao?” Viên Thiên Canh nhìn Lưu Vũ Ôn cười mỉa nói: “Lời nói ra như bát nước đổ đi, hôm đó chính thành chủ Tần đã đồng ý rồi”.