Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 4005
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Ở một bên khác, Tiêu Chính Văn đã đến gần trước mặt Tần Lương Ngọc, lúc này bà ta chỉ còn lại chút hơi thở, không còn phong thái của Đại Đế nữa. Nhưng cũng chính lúc này xung quanh bà ta như được một luồng sáng trắng bao quanh như thể có thể bay lên bất cứ lúc nào.“Cảm ơn cậu!” Tần Lương Ngọc yếu ớt nói.Cho dù thế nào, bà ta cũng không ngờ trong lúc nguy hiểm người cứu Nguyệt Hoa Các lại là Tiêu Chính Văn. Người được gọi là Long Vương đó cũng chính là chàng trai mà mình vẫn luôn xem trọng này. Tiêu Chính Văn cúi đầu nhìn Tần Lương Ngọc sắp tận mạng, không khỏi nhíu mày. “Đừng buồn vì tôi, bây giờ thọ nguyên tôi đã hết, đi làm hồn ma quay về thiên quốc”. “Trừ khi được nuôi dưỡng bằng thiên châu, nếu không thọ nguyên của tôi không thể hồi phục”. Tần Lương Ngọc thì thào nói. Thiên châu? Tiêu Chính Văn nhìn Tần Lương Ngọc. “Có thể gặp gỡ cậu cũng xem như là duyên phận giữa tôi và cậu, nhưng tiếc là tôi không thể đi cùng cậu nữa rồi, Đông Vực đáng sợ hơn những gì cậu nghĩ”. “Nhà họ Khổng, nhà họ Phương, Đế Vương Các không hề đơn giản”. “Sau này cậu nhất định phải cẩn thận hơn, nhà họ Khổng cũng có kết cấu với các thế lực ngoài vũ trụ, không thể khinh địch”. Lúc này Tần Lương Ngọc rất muốn nói rõ hết mọi chuyện mà mình biết cho Tiêu Chính Văn. Nhưng làm sao được, thọ nguyên của bà ta đã gần hết, đã không còn nhiều thời gian nữa. Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Yên tâm đi, chị sẽ không chết đâu, tôi không cho phép chị chết trước mặt tôi”. Nói rồi Tiêu Chính Văn lấy gương Bát Quái ra. Sau đó sử dụng trận pháp thời không trong gương Bát Quái. Vầng sáng màu xanh chiếu lên người Tần Lương Ngọc, lúc này thời gian như dừng lại hoàn toàn trên người bà ta. Cũng chính lúc này lại có một luồng cực quang bí ẩn khác bay lên, một cao thủ Đế Cảnh chết ngay tại chỗ. Luồng sáng đen này lại khiến đám người Khổng Thế Phương cảm thấy sợ hãi, hướng đó vẫn là thành Đại Phong. Mọi người không khỏi thầm suy đoán, lúc này thành Đại Phong đang trải qua trận chiến lớn thế nào. “Khí tức này tuyệt đối không sai đâu, đó là sát khí do Viên Thiên Canh và Từ Huy Tổ phóng ra, nói cách khác bây giờ Tiêu Chính Văn đang dẫn hai người họ đánh vào thành Đại Phong”, Tư Mã Huy nghiến răng nói. Kể từ khi người nhà họ Khổng và người nhà họ Tư Mã tiến vào núi Thái Thương, đã bị người của điện Thần Long chặn ở cửa núi, không ai được phép rời đi.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Ở một bên khác, Tiêu Chính Văn đã đến gần trước mặt Tần Lương Ngọc, lúc này bà ta chỉ còn lại chút hơi thở, không còn phong thái của Đại Đế nữa. Nhưng cũng chính lúc này xung quanh bà ta như được một luồng sáng trắng bao quanh như thể có thể bay lên bất cứ lúc nào.“Cảm ơn cậu!” Tần Lương Ngọc yếu ớt nói.Cho dù thế nào, bà ta cũng không ngờ trong lúc nguy hiểm người cứu Nguyệt Hoa Các lại là Tiêu Chính Văn. Người được gọi là Long Vương đó cũng chính là chàng trai mà mình vẫn luôn xem trọng này. Tiêu Chính Văn cúi đầu nhìn Tần Lương Ngọc sắp tận mạng, không khỏi nhíu mày. “Đừng buồn vì tôi, bây giờ thọ nguyên tôi đã hết, đi làm hồn ma quay về thiên quốc”. “Trừ khi được nuôi dưỡng bằng thiên châu, nếu không thọ nguyên của tôi không thể hồi phục”. Tần Lương Ngọc thì thào nói. Thiên châu? Tiêu Chính Văn nhìn Tần Lương Ngọc. “Có thể gặp gỡ cậu cũng xem như là duyên phận giữa tôi và cậu, nhưng tiếc là tôi không thể đi cùng cậu nữa rồi, Đông Vực đáng sợ hơn những gì cậu nghĩ”. “Nhà họ Khổng, nhà họ Phương, Đế Vương Các không hề đơn giản”. “Sau này cậu nhất định phải cẩn thận hơn, nhà họ Khổng cũng có kết cấu với các thế lực ngoài vũ trụ, không thể khinh địch”. Lúc này Tần Lương Ngọc rất muốn nói rõ hết mọi chuyện mà mình biết cho Tiêu Chính Văn. Nhưng làm sao được, thọ nguyên của bà ta đã gần hết, đã không còn nhiều thời gian nữa. Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Yên tâm đi, chị sẽ không chết đâu, tôi không cho phép chị chết trước mặt tôi”. Nói rồi Tiêu Chính Văn lấy gương Bát Quái ra. Sau đó sử dụng trận pháp thời không trong gương Bát Quái. Vầng sáng màu xanh chiếu lên người Tần Lương Ngọc, lúc này thời gian như dừng lại hoàn toàn trên người bà ta. Cũng chính lúc này lại có một luồng cực quang bí ẩn khác bay lên, một cao thủ Đế Cảnh chết ngay tại chỗ. Luồng sáng đen này lại khiến đám người Khổng Thế Phương cảm thấy sợ hãi, hướng đó vẫn là thành Đại Phong. Mọi người không khỏi thầm suy đoán, lúc này thành Đại Phong đang trải qua trận chiến lớn thế nào. “Khí tức này tuyệt đối không sai đâu, đó là sát khí do Viên Thiên Canh và Từ Huy Tổ phóng ra, nói cách khác bây giờ Tiêu Chính Văn đang dẫn hai người họ đánh vào thành Đại Phong”, Tư Mã Huy nghiến răng nói. Kể từ khi người nhà họ Khổng và người nhà họ Tư Mã tiến vào núi Thái Thương, đã bị người của điện Thần Long chặn ở cửa núi, không ai được phép rời đi.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Ở một bên khác, Tiêu Chính Văn đã đến gần trước mặt Tần Lương Ngọc, lúc này bà ta chỉ còn lại chút hơi thở, không còn phong thái của Đại Đế nữa. Nhưng cũng chính lúc này xung quanh bà ta như được một luồng sáng trắng bao quanh như thể có thể bay lên bất cứ lúc nào.“Cảm ơn cậu!” Tần Lương Ngọc yếu ớt nói.Cho dù thế nào, bà ta cũng không ngờ trong lúc nguy hiểm người cứu Nguyệt Hoa Các lại là Tiêu Chính Văn. Người được gọi là Long Vương đó cũng chính là chàng trai mà mình vẫn luôn xem trọng này. Tiêu Chính Văn cúi đầu nhìn Tần Lương Ngọc sắp tận mạng, không khỏi nhíu mày. “Đừng buồn vì tôi, bây giờ thọ nguyên tôi đã hết, đi làm hồn ma quay về thiên quốc”. “Trừ khi được nuôi dưỡng bằng thiên châu, nếu không thọ nguyên của tôi không thể hồi phục”. Tần Lương Ngọc thì thào nói. Thiên châu? Tiêu Chính Văn nhìn Tần Lương Ngọc. “Có thể gặp gỡ cậu cũng xem như là duyên phận giữa tôi và cậu, nhưng tiếc là tôi không thể đi cùng cậu nữa rồi, Đông Vực đáng sợ hơn những gì cậu nghĩ”. “Nhà họ Khổng, nhà họ Phương, Đế Vương Các không hề đơn giản”. “Sau này cậu nhất định phải cẩn thận hơn, nhà họ Khổng cũng có kết cấu với các thế lực ngoài vũ trụ, không thể khinh địch”. Lúc này Tần Lương Ngọc rất muốn nói rõ hết mọi chuyện mà mình biết cho Tiêu Chính Văn. Nhưng làm sao được, thọ nguyên của bà ta đã gần hết, đã không còn nhiều thời gian nữa. Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Yên tâm đi, chị sẽ không chết đâu, tôi không cho phép chị chết trước mặt tôi”. Nói rồi Tiêu Chính Văn lấy gương Bát Quái ra. Sau đó sử dụng trận pháp thời không trong gương Bát Quái. Vầng sáng màu xanh chiếu lên người Tần Lương Ngọc, lúc này thời gian như dừng lại hoàn toàn trên người bà ta. Cũng chính lúc này lại có một luồng cực quang bí ẩn khác bay lên, một cao thủ Đế Cảnh chết ngay tại chỗ. Luồng sáng đen này lại khiến đám người Khổng Thế Phương cảm thấy sợ hãi, hướng đó vẫn là thành Đại Phong. Mọi người không khỏi thầm suy đoán, lúc này thành Đại Phong đang trải qua trận chiến lớn thế nào. “Khí tức này tuyệt đối không sai đâu, đó là sát khí do Viên Thiên Canh và Từ Huy Tổ phóng ra, nói cách khác bây giờ Tiêu Chính Văn đang dẫn hai người họ đánh vào thành Đại Phong”, Tư Mã Huy nghiến răng nói. Kể từ khi người nhà họ Khổng và người nhà họ Tư Mã tiến vào núi Thái Thương, đã bị người của điện Thần Long chặn ở cửa núi, không ai được phép rời đi.