Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 4016
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Nháy mắt đã một tiếng đồng hồ trôi qua, Tiêu Chính Văn và Thanh Liên vẫn ngồi đó uống trà, không ai chịu lên tiếng trước. Nguyệt Nhu thực sự không thể nhịn được nữa, tiến lên trước một bước nhỏ giọng hỏi: “Bà ơi, bà đây là…” Thậm chí ngay cả Nguyệt Nhu cũng không hiểu được những hành động này của Thanh Liên, đáng lý với hạng tiểu bối giống như Tiêu Chính Văn, Thanh Liên không cần phải coi trọng anh như vậy!Dù là những thế tử cậu ấm của mấy thế gia đại tộc kia, ở trước mặt Thanh Liên cũng phải vâng lời răm rắp! Thanh Liên lạnh lùng trừng mắt nhìn Nguyệt Nhu, khiến cho cô ta sợ tới độ vội vàng quay trở lại vị trí cũ, không dám làm phiền nữa. Sau đó, Thanh Liên đặt tách trà xuống, quay đầu cười nói với Tiêu Chính Văn: “Để cậu Tiêu chê cười rồi!” Tiêu Chính Văn chỉ cười không nói, dù gì đây cũng là chuyện nhà của Thanh Liên, bản thân cũng không tiện nhiều lời! Lúc này Thanh Liên mới quay đầu nói với Nguyệt Nhu: “Có phải cháu cảm thấy rất khó hiểu, tại sao bà lại đối xử đặc biệt với riêng cậu Tiêu như thế?” Nguyệt Nhu thấy Tiêu Chính Văn không hề nhìn về phía mình thì mới gật đầu lia lịa. Đây cũng là điểm không thể tiếp nhận nhất trong lòng cô ta! Dù nhìn từ phương diện nào thì Tiêu Chính văn cũng chẳng có gì khác biệt so với người bình thường, thậm chí về mặt khí thế thì còn kém xa thế tử của một số thế gia đại tộc! Mặc dù ở trong mắt người khác, Tiêu Chính Văn có chiến lực không hề tầm thường, thế nhưng ở thành Thiên Đô mà nói, chiến lực hiện tại của Tiêu Chính Văn căn bản chẳng lọt nổi vào mắt của mấy người bọn họ! Ngược lại Thanh Liên lại quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn, khẽ cười nói: “Xem ra gương Bát Quái dùng cũng coi như thuận lợi?” Tiêu Chính Văn nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, gương Bát Quái đó là thứ anh có được từ trong tay nhà họ Tư Mã, sao Thanh Liên lại biết được? “Ý của bà cụ là…” Thanh Liên khẽ xua tay nói: “Khổng Minh vốn dĩ chính là hậu nhân của thành Thiên Đô chúng tôi, di vật của ông ta giao cho nhà họ Tư Mã ngược lại là lãng phí!” “Vậy nên cậu yên tâm, tôi không phải tới để đòi lại gương Bát Quái!” Nghe thấy lời này, Nguyệt Nhu không khỏi ngây người, gương Bát Quái là một bảo vật cực kỳ quý giá, đó là thứ mà Khổng Minh đã quy tụ tâm huyết cả đời để tạo nên! Thành Thiên Đô từng cử người tới tìm kiếm mấy lần, thế nhưng tới cuối cùng vẫn rơi vào trong tay nhà họ Tư Mã. Vì chuyện này, thành Thiên Đô còn từng mấy lần đàm phán với nhà họ Tư Mã, thế nhưng cuối cùng vẫn bị nhà họ Tư Mã từ chối với đủ loại lý do. Hiện giờ Thanh Liên biết rõ gương Bát Quái ở trong tay Tiêu Chính Văn mà lại không lấy lại?
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Nháy mắt đã một tiếng đồng hồ trôi qua, Tiêu Chính Văn và Thanh Liên vẫn ngồi đó uống trà, không ai chịu lên tiếng trước. Nguyệt Nhu thực sự không thể nhịn được nữa, tiến lên trước một bước nhỏ giọng hỏi: “Bà ơi, bà đây là…” Thậm chí ngay cả Nguyệt Nhu cũng không hiểu được những hành động này của Thanh Liên, đáng lý với hạng tiểu bối giống như Tiêu Chính Văn, Thanh Liên không cần phải coi trọng anh như vậy!Dù là những thế tử cậu ấm của mấy thế gia đại tộc kia, ở trước mặt Thanh Liên cũng phải vâng lời răm rắp! Thanh Liên lạnh lùng trừng mắt nhìn Nguyệt Nhu, khiến cho cô ta sợ tới độ vội vàng quay trở lại vị trí cũ, không dám làm phiền nữa. Sau đó, Thanh Liên đặt tách trà xuống, quay đầu cười nói với Tiêu Chính Văn: “Để cậu Tiêu chê cười rồi!” Tiêu Chính Văn chỉ cười không nói, dù gì đây cũng là chuyện nhà của Thanh Liên, bản thân cũng không tiện nhiều lời! Lúc này Thanh Liên mới quay đầu nói với Nguyệt Nhu: “Có phải cháu cảm thấy rất khó hiểu, tại sao bà lại đối xử đặc biệt với riêng cậu Tiêu như thế?” Nguyệt Nhu thấy Tiêu Chính Văn không hề nhìn về phía mình thì mới gật đầu lia lịa. Đây cũng là điểm không thể tiếp nhận nhất trong lòng cô ta! Dù nhìn từ phương diện nào thì Tiêu Chính văn cũng chẳng có gì khác biệt so với người bình thường, thậm chí về mặt khí thế thì còn kém xa thế tử của một số thế gia đại tộc! Mặc dù ở trong mắt người khác, Tiêu Chính Văn có chiến lực không hề tầm thường, thế nhưng ở thành Thiên Đô mà nói, chiến lực hiện tại của Tiêu Chính Văn căn bản chẳng lọt nổi vào mắt của mấy người bọn họ! Ngược lại Thanh Liên lại quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn, khẽ cười nói: “Xem ra gương Bát Quái dùng cũng coi như thuận lợi?” Tiêu Chính Văn nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, gương Bát Quái đó là thứ anh có được từ trong tay nhà họ Tư Mã, sao Thanh Liên lại biết được? “Ý của bà cụ là…” Thanh Liên khẽ xua tay nói: “Khổng Minh vốn dĩ chính là hậu nhân của thành Thiên Đô chúng tôi, di vật của ông ta giao cho nhà họ Tư Mã ngược lại là lãng phí!” “Vậy nên cậu yên tâm, tôi không phải tới để đòi lại gương Bát Quái!” Nghe thấy lời này, Nguyệt Nhu không khỏi ngây người, gương Bát Quái là một bảo vật cực kỳ quý giá, đó là thứ mà Khổng Minh đã quy tụ tâm huyết cả đời để tạo nên! Thành Thiên Đô từng cử người tới tìm kiếm mấy lần, thế nhưng tới cuối cùng vẫn rơi vào trong tay nhà họ Tư Mã. Vì chuyện này, thành Thiên Đô còn từng mấy lần đàm phán với nhà họ Tư Mã, thế nhưng cuối cùng vẫn bị nhà họ Tư Mã từ chối với đủ loại lý do. Hiện giờ Thanh Liên biết rõ gương Bát Quái ở trong tay Tiêu Chính Văn mà lại không lấy lại?
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Nháy mắt đã một tiếng đồng hồ trôi qua, Tiêu Chính Văn và Thanh Liên vẫn ngồi đó uống trà, không ai chịu lên tiếng trước. Nguyệt Nhu thực sự không thể nhịn được nữa, tiến lên trước một bước nhỏ giọng hỏi: “Bà ơi, bà đây là…” Thậm chí ngay cả Nguyệt Nhu cũng không hiểu được những hành động này của Thanh Liên, đáng lý với hạng tiểu bối giống như Tiêu Chính Văn, Thanh Liên không cần phải coi trọng anh như vậy!Dù là những thế tử cậu ấm của mấy thế gia đại tộc kia, ở trước mặt Thanh Liên cũng phải vâng lời răm rắp! Thanh Liên lạnh lùng trừng mắt nhìn Nguyệt Nhu, khiến cho cô ta sợ tới độ vội vàng quay trở lại vị trí cũ, không dám làm phiền nữa. Sau đó, Thanh Liên đặt tách trà xuống, quay đầu cười nói với Tiêu Chính Văn: “Để cậu Tiêu chê cười rồi!” Tiêu Chính Văn chỉ cười không nói, dù gì đây cũng là chuyện nhà của Thanh Liên, bản thân cũng không tiện nhiều lời! Lúc này Thanh Liên mới quay đầu nói với Nguyệt Nhu: “Có phải cháu cảm thấy rất khó hiểu, tại sao bà lại đối xử đặc biệt với riêng cậu Tiêu như thế?” Nguyệt Nhu thấy Tiêu Chính Văn không hề nhìn về phía mình thì mới gật đầu lia lịa. Đây cũng là điểm không thể tiếp nhận nhất trong lòng cô ta! Dù nhìn từ phương diện nào thì Tiêu Chính văn cũng chẳng có gì khác biệt so với người bình thường, thậm chí về mặt khí thế thì còn kém xa thế tử của một số thế gia đại tộc! Mặc dù ở trong mắt người khác, Tiêu Chính Văn có chiến lực không hề tầm thường, thế nhưng ở thành Thiên Đô mà nói, chiến lực hiện tại của Tiêu Chính Văn căn bản chẳng lọt nổi vào mắt của mấy người bọn họ! Ngược lại Thanh Liên lại quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn, khẽ cười nói: “Xem ra gương Bát Quái dùng cũng coi như thuận lợi?” Tiêu Chính Văn nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, gương Bát Quái đó là thứ anh có được từ trong tay nhà họ Tư Mã, sao Thanh Liên lại biết được? “Ý của bà cụ là…” Thanh Liên khẽ xua tay nói: “Khổng Minh vốn dĩ chính là hậu nhân của thành Thiên Đô chúng tôi, di vật của ông ta giao cho nhà họ Tư Mã ngược lại là lãng phí!” “Vậy nên cậu yên tâm, tôi không phải tới để đòi lại gương Bát Quái!” Nghe thấy lời này, Nguyệt Nhu không khỏi ngây người, gương Bát Quái là một bảo vật cực kỳ quý giá, đó là thứ mà Khổng Minh đã quy tụ tâm huyết cả đời để tạo nên! Thành Thiên Đô từng cử người tới tìm kiếm mấy lần, thế nhưng tới cuối cùng vẫn rơi vào trong tay nhà họ Tư Mã. Vì chuyện này, thành Thiên Đô còn từng mấy lần đàm phán với nhà họ Tư Mã, thế nhưng cuối cùng vẫn bị nhà họ Tư Mã từ chối với đủ loại lý do. Hiện giờ Thanh Liên biết rõ gương Bát Quái ở trong tay Tiêu Chính Văn mà lại không lấy lại?