Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 4064
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Vừa nói Tiêu Chính Văn vừa nhìn Đào Khiêm. “Đúng, đúng, đúng, bạn của cậu Tiêu cũng chính là bạn của Đào Khiêm tôi, bạn bè gặp khó khăn, đương nhiên phải xả thân giúp đỡ!” Đào Khiêm vừa nói vừa chắp tay về phía Tiêu Chính Văn! Lời này vừa nói ra, Lý Tử Dương và Tần Trường Sinh lập tức hiểu được!Dù sao, bọn họ cũng xuất thân từ thế gia giàu có, chút nhãn lực này đương nhiên vẫn có. Chỉ là bọn họ không ngờ một người trẻ tuổi đến từ giới thế tục như Tiêu Chính Văn lại có bối cảnh thân phận lớn như vậy, vì vậy lúc đầu mới bị choáng váng! Nhưng sau khi bình tĩnh lại, bọn họ cũng lập tức hiểu ra, Tiêu Chính Văn này tuyệt đối không hề đơn giản! Điều này cũng có thể giải thích tại sao Tiêu Chính Văn không thèm để mắt đến đám người Mạnh Phi Vũ và Vương Vũ! Nếu so sánh, Tiêu Chính Văn quả thực cao hơn bọn họ không chỉ một bậc! Tiêu Chính Văn quay đầu lại liếc nhìn Lý Tử Dương, nói: “Tử Dương, chuyện hôm nay, anh định xử lý thế nào?” “Chuyện này đều là lỗi của tôi…” Tiêu Chính Văn xua tay với Lý Tử Dương, ánh mắt chuyển về phía quản lý Lữ: “Ông nói cho cậu ấy biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đi!” “Được được được!” Chuyện đến lúc này, quản lý Lữ sao dám giấu giếm? Trước mặt Lý Tử Dương và Tần Trường Sinh, ông ta kể lại toàn bộ đầu đuôi quá trình sự việc. Hóa ra phía bên Mạnh Phi Vũ đã nhận được tin tức từ trước khi Lý Tử Dương đến Ngọc Phụng Lâu, lập tức phái người tìm quản lý Lữ. Mấy người bí mật mưu tính chờ thời cơ để hãm hại Lý Tử Dương, hơn nữa còn mượn thế áp chế Tiêu Chính Văn, Vương Vũ xuất hiện ở Ngọc Phụng Lâu cũng không phải là nể mặt Lý Tử Dương mà là đặc biệt đến đây để mượn thế áp chế người, ép mấy người bọn họ quỳ xuống! Mục đích là để áp chế sự hung hăng kiêu ngạo của Tiểu Chính Văn và Lý Tử Dương! Sau khi nghe xong lời này, cả người Lý Tử Dương đều sững sờ! Vậy mà sự việc này lại liên quan đến Mạnh Phi Vũ? “Anh Tiêu, chuyện này… Chuyện này không dễ xử lý, không biết ý của anh thế nào?” Lý Tử Dương hiểu rõ hơn ai hết rằng với thế lực của nhà họ Lý, căn bản không làm gì được Mạnh Phi Vũ! “Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn! Nếu bọn họ đã muốn gây chuyện, vậy chúng ta đương nhiên phải tiếp đến cùng!” Tiêu Chính Văn nói xong liền liếc nhìn quản lý Lữ. Quản lý Lữ lập tức hiểu ngầm trong lòng, vội vàng nói lấy lòng: “Cậu Tiêu, tôi… tôi có ý kiến này, không biết cậu Tiêu có thể cho tôi một cơ hội để lập công chuộc tội không?” Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Được, nói nghe xem!” Thấy Tiêu Chính Văn gật đầu, quản lý Lữ giống như nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, bò lên mấy bước, đến gần Tiêu Chính Văn, nói: “Cậu Tiêu, theo tôi được biết, Mạnh Phi Vũ có được một bộ trận pháp từ nhà họ Mạnh!”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Vừa nói Tiêu Chính Văn vừa nhìn Đào Khiêm. “Đúng, đúng, đúng, bạn của cậu Tiêu cũng chính là bạn của Đào Khiêm tôi, bạn bè gặp khó khăn, đương nhiên phải xả thân giúp đỡ!” Đào Khiêm vừa nói vừa chắp tay về phía Tiêu Chính Văn! Lời này vừa nói ra, Lý Tử Dương và Tần Trường Sinh lập tức hiểu được!Dù sao, bọn họ cũng xuất thân từ thế gia giàu có, chút nhãn lực này đương nhiên vẫn có. Chỉ là bọn họ không ngờ một người trẻ tuổi đến từ giới thế tục như Tiêu Chính Văn lại có bối cảnh thân phận lớn như vậy, vì vậy lúc đầu mới bị choáng váng! Nhưng sau khi bình tĩnh lại, bọn họ cũng lập tức hiểu ra, Tiêu Chính Văn này tuyệt đối không hề đơn giản! Điều này cũng có thể giải thích tại sao Tiêu Chính Văn không thèm để mắt đến đám người Mạnh Phi Vũ và Vương Vũ! Nếu so sánh, Tiêu Chính Văn quả thực cao hơn bọn họ không chỉ một bậc! Tiêu Chính Văn quay đầu lại liếc nhìn Lý Tử Dương, nói: “Tử Dương, chuyện hôm nay, anh định xử lý thế nào?” “Chuyện này đều là lỗi của tôi…” Tiêu Chính Văn xua tay với Lý Tử Dương, ánh mắt chuyển về phía quản lý Lữ: “Ông nói cho cậu ấy biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đi!” “Được được được!” Chuyện đến lúc này, quản lý Lữ sao dám giấu giếm? Trước mặt Lý Tử Dương và Tần Trường Sinh, ông ta kể lại toàn bộ đầu đuôi quá trình sự việc. Hóa ra phía bên Mạnh Phi Vũ đã nhận được tin tức từ trước khi Lý Tử Dương đến Ngọc Phụng Lâu, lập tức phái người tìm quản lý Lữ. Mấy người bí mật mưu tính chờ thời cơ để hãm hại Lý Tử Dương, hơn nữa còn mượn thế áp chế Tiêu Chính Văn, Vương Vũ xuất hiện ở Ngọc Phụng Lâu cũng không phải là nể mặt Lý Tử Dương mà là đặc biệt đến đây để mượn thế áp chế người, ép mấy người bọn họ quỳ xuống! Mục đích là để áp chế sự hung hăng kiêu ngạo của Tiểu Chính Văn và Lý Tử Dương! Sau khi nghe xong lời này, cả người Lý Tử Dương đều sững sờ! Vậy mà sự việc này lại liên quan đến Mạnh Phi Vũ? “Anh Tiêu, chuyện này… Chuyện này không dễ xử lý, không biết ý của anh thế nào?” Lý Tử Dương hiểu rõ hơn ai hết rằng với thế lực của nhà họ Lý, căn bản không làm gì được Mạnh Phi Vũ! “Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn! Nếu bọn họ đã muốn gây chuyện, vậy chúng ta đương nhiên phải tiếp đến cùng!” Tiêu Chính Văn nói xong liền liếc nhìn quản lý Lữ. Quản lý Lữ lập tức hiểu ngầm trong lòng, vội vàng nói lấy lòng: “Cậu Tiêu, tôi… tôi có ý kiến này, không biết cậu Tiêu có thể cho tôi một cơ hội để lập công chuộc tội không?” Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Được, nói nghe xem!” Thấy Tiêu Chính Văn gật đầu, quản lý Lữ giống như nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, bò lên mấy bước, đến gần Tiêu Chính Văn, nói: “Cậu Tiêu, theo tôi được biết, Mạnh Phi Vũ có được một bộ trận pháp từ nhà họ Mạnh!”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Vừa nói Tiêu Chính Văn vừa nhìn Đào Khiêm. “Đúng, đúng, đúng, bạn của cậu Tiêu cũng chính là bạn của Đào Khiêm tôi, bạn bè gặp khó khăn, đương nhiên phải xả thân giúp đỡ!” Đào Khiêm vừa nói vừa chắp tay về phía Tiêu Chính Văn! Lời này vừa nói ra, Lý Tử Dương và Tần Trường Sinh lập tức hiểu được!Dù sao, bọn họ cũng xuất thân từ thế gia giàu có, chút nhãn lực này đương nhiên vẫn có. Chỉ là bọn họ không ngờ một người trẻ tuổi đến từ giới thế tục như Tiêu Chính Văn lại có bối cảnh thân phận lớn như vậy, vì vậy lúc đầu mới bị choáng váng! Nhưng sau khi bình tĩnh lại, bọn họ cũng lập tức hiểu ra, Tiêu Chính Văn này tuyệt đối không hề đơn giản! Điều này cũng có thể giải thích tại sao Tiêu Chính Văn không thèm để mắt đến đám người Mạnh Phi Vũ và Vương Vũ! Nếu so sánh, Tiêu Chính Văn quả thực cao hơn bọn họ không chỉ một bậc! Tiêu Chính Văn quay đầu lại liếc nhìn Lý Tử Dương, nói: “Tử Dương, chuyện hôm nay, anh định xử lý thế nào?” “Chuyện này đều là lỗi của tôi…” Tiêu Chính Văn xua tay với Lý Tử Dương, ánh mắt chuyển về phía quản lý Lữ: “Ông nói cho cậu ấy biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đi!” “Được được được!” Chuyện đến lúc này, quản lý Lữ sao dám giấu giếm? Trước mặt Lý Tử Dương và Tần Trường Sinh, ông ta kể lại toàn bộ đầu đuôi quá trình sự việc. Hóa ra phía bên Mạnh Phi Vũ đã nhận được tin tức từ trước khi Lý Tử Dương đến Ngọc Phụng Lâu, lập tức phái người tìm quản lý Lữ. Mấy người bí mật mưu tính chờ thời cơ để hãm hại Lý Tử Dương, hơn nữa còn mượn thế áp chế Tiêu Chính Văn, Vương Vũ xuất hiện ở Ngọc Phụng Lâu cũng không phải là nể mặt Lý Tử Dương mà là đặc biệt đến đây để mượn thế áp chế người, ép mấy người bọn họ quỳ xuống! Mục đích là để áp chế sự hung hăng kiêu ngạo của Tiểu Chính Văn và Lý Tử Dương! Sau khi nghe xong lời này, cả người Lý Tử Dương đều sững sờ! Vậy mà sự việc này lại liên quan đến Mạnh Phi Vũ? “Anh Tiêu, chuyện này… Chuyện này không dễ xử lý, không biết ý của anh thế nào?” Lý Tử Dương hiểu rõ hơn ai hết rằng với thế lực của nhà họ Lý, căn bản không làm gì được Mạnh Phi Vũ! “Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn! Nếu bọn họ đã muốn gây chuyện, vậy chúng ta đương nhiên phải tiếp đến cùng!” Tiêu Chính Văn nói xong liền liếc nhìn quản lý Lữ. Quản lý Lữ lập tức hiểu ngầm trong lòng, vội vàng nói lấy lòng: “Cậu Tiêu, tôi… tôi có ý kiến này, không biết cậu Tiêu có thể cho tôi một cơ hội để lập công chuộc tội không?” Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Được, nói nghe xem!” Thấy Tiêu Chính Văn gật đầu, quản lý Lữ giống như nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, bò lên mấy bước, đến gần Tiêu Chính Văn, nói: “Cậu Tiêu, theo tôi được biết, Mạnh Phi Vũ có được một bộ trận pháp từ nhà họ Mạnh!”