Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 4099
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4099 “Thiên tài số một!” Anh lại giơ chân đạp ra, Vương Vũ giống như một quả bóng da, cơ thể lại bắn mạnh ra xa, mạnh mẽ đụng trúng một tấm bia đá rồi lại nhanh chóng trở về ngay trước mũi chân của Tiêu Chính Văn! Giơ chân lên, Tiêu Chính Văn lại dùng gót giày để giẫm lên trên mặt Vương Vũ. Sau đó dùng tay chỉ vào cánh cửa lớn của Thiên Cung Bắc Cực, nói: “Anh đi hỏi Tư Mã Huy và Khổng Thế Phương bên ngoài cửa đi!” “Bọn họ cũng là cao thủ Đế Cảnh, còn tới từ hai thế gia lớn, anh hỏi bọn họ xem dám dùng tôi để tế kiếm không?” “Hỏi bọn họ xem có dám tự kiêu rằng mình là cao thủ Đế Cảnh ở trước mặt Tiêu Chính Văn tôi hay không?” Giọng nói của Tiêu Chính Văn vang xa, hai người Tư Mã Huy và Khổng Thế Phương không hẹn mà cùng hít sâu! Cảnh tượng ban nãy, bọn họ đã nhìn thấy rất rõ rồi, lúc này càng ngoan ngoãn như một con cừu non, ngay cả rắm cũng không dám thả! Lúc này, Vương Vũ bị Tiêu Chính Văn đạp dưới gót chân, cả người vẫn đang không tự chủ được mà run lên, mũi giáo ban nãy đã khiến cho căn cơ của hắn bị tổn hại! Mà cái tát tiếp theo càng khiến cho hắn thảm tới độ không nỡ nhìn! Nếu như không phải khí tức của rồng giúp hắn chống đỡ thì cơ thể của hắn đã biến thành bụi máu ngay bên dưới mũi giáo ban nãy rồi! Đòn đánh này rõ ràng quá khủng bố, thậm chí cả đời này Vương Vũ cũng chưa từng thấy chiêu thức công kích khủng khiếp tới thế! Thực lực của Tiêu Chính Văn rõ ràng vượt qua cả phạm vi lý giải và nhận thức của hắn! “Ban nãy, ai nói Vương Vũ đỉnh cao?”, Tiêu Chính Văn dùng chân đạp lên trên mặt Vương Vũ, ánh mắt nhìn khắp xung quanh. “Đây chính là thiên tài tuyệt thế mà mấy người nói ư?” “Tôi mà phải đố kỵ với loại người như vậy à?” “Trông như một con chó chết, xứng đáng để Tiêu Chính Văn tôi phải đố kỵ hay sao?” Cả không gian im phăng phắc, quả thực người ta cần phải đố kỵ với Vương Vũ hay sao? Hoàn toàn không cần! Từ đầu tới cuối người ta đều chẳng buồn coi Vương Vũ ra gì! “Chàng trai, kiếp sau nhớ cho kỹ, người khác nhường anh, không phải vì sợ anh mà là vì họ căn bản chẳng coi anh ra gì!” “Kết quả anh thì hay rồi, cứ phải đâm đầu vào đây, để cho người ta đánh mới thấy thoải mái, anh có khuynh hướng tự ngược à? Hay chỉ đơn thuần là vì mình là loại hèn hạ!” Tiêu Chính Văn dùng chân đạp lên trên mặt Vương Vũ, lạnh lùng chất vấn. Lúc này không gian tĩnh lặng tới độ có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, thậm chí mấy đệ tử ban nãy ăn nói hỗn hào của Thiên Cung Bắc Cực cũng đang đầm đìa mồ hôi lạnh! Lúc này chỉ cần không phải là kẻ ngốc đều có thể nhìn ra Tiêu Chính Văn mới là thiên tài hàng đầu. Nhưng Tiêu Chính Văn từ ngày vào ở trong Thiên Cung Bắc Cực chưa từng chọc vào Vương Vũ. Mà Vương Vũ lại khiêu khích Tiêu Chính Văn hết lần này đến lần khác. Thậm chí còn vài ba lần ép buộc Tiêu Chính Văn ra tay đánh.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4099 “Thiên tài số một!” Anh lại giơ chân đạp ra, Vương Vũ giống như một quả bóng da, cơ thể lại bắn mạnh ra xa, mạnh mẽ đụng trúng một tấm bia đá rồi lại nhanh chóng trở về ngay trước mũi chân của Tiêu Chính Văn! Giơ chân lên, Tiêu Chính Văn lại dùng gót giày để giẫm lên trên mặt Vương Vũ. Sau đó dùng tay chỉ vào cánh cửa lớn của Thiên Cung Bắc Cực, nói: “Anh đi hỏi Tư Mã Huy và Khổng Thế Phương bên ngoài cửa đi!” “Bọn họ cũng là cao thủ Đế Cảnh, còn tới từ hai thế gia lớn, anh hỏi bọn họ xem dám dùng tôi để tế kiếm không?” “Hỏi bọn họ xem có dám tự kiêu rằng mình là cao thủ Đế Cảnh ở trước mặt Tiêu Chính Văn tôi hay không?” Giọng nói của Tiêu Chính Văn vang xa, hai người Tư Mã Huy và Khổng Thế Phương không hẹn mà cùng hít sâu! Cảnh tượng ban nãy, bọn họ đã nhìn thấy rất rõ rồi, lúc này càng ngoan ngoãn như một con cừu non, ngay cả rắm cũng không dám thả! Lúc này, Vương Vũ bị Tiêu Chính Văn đạp dưới gót chân, cả người vẫn đang không tự chủ được mà run lên, mũi giáo ban nãy đã khiến cho căn cơ của hắn bị tổn hại! Mà cái tát tiếp theo càng khiến cho hắn thảm tới độ không nỡ nhìn! Nếu như không phải khí tức của rồng giúp hắn chống đỡ thì cơ thể của hắn đã biến thành bụi máu ngay bên dưới mũi giáo ban nãy rồi! Đòn đánh này rõ ràng quá khủng bố, thậm chí cả đời này Vương Vũ cũng chưa từng thấy chiêu thức công kích khủng khiếp tới thế! Thực lực của Tiêu Chính Văn rõ ràng vượt qua cả phạm vi lý giải và nhận thức của hắn! “Ban nãy, ai nói Vương Vũ đỉnh cao?”, Tiêu Chính Văn dùng chân đạp lên trên mặt Vương Vũ, ánh mắt nhìn khắp xung quanh. “Đây chính là thiên tài tuyệt thế mà mấy người nói ư?” “Tôi mà phải đố kỵ với loại người như vậy à?” “Trông như một con chó chết, xứng đáng để Tiêu Chính Văn tôi phải đố kỵ hay sao?” Cả không gian im phăng phắc, quả thực người ta cần phải đố kỵ với Vương Vũ hay sao? Hoàn toàn không cần! Từ đầu tới cuối người ta đều chẳng buồn coi Vương Vũ ra gì! “Chàng trai, kiếp sau nhớ cho kỹ, người khác nhường anh, không phải vì sợ anh mà là vì họ căn bản chẳng coi anh ra gì!” “Kết quả anh thì hay rồi, cứ phải đâm đầu vào đây, để cho người ta đánh mới thấy thoải mái, anh có khuynh hướng tự ngược à? Hay chỉ đơn thuần là vì mình là loại hèn hạ!” Tiêu Chính Văn dùng chân đạp lên trên mặt Vương Vũ, lạnh lùng chất vấn. Lúc này không gian tĩnh lặng tới độ có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, thậm chí mấy đệ tử ban nãy ăn nói hỗn hào của Thiên Cung Bắc Cực cũng đang đầm đìa mồ hôi lạnh! Lúc này chỉ cần không phải là kẻ ngốc đều có thể nhìn ra Tiêu Chính Văn mới là thiên tài hàng đầu. Nhưng Tiêu Chính Văn từ ngày vào ở trong Thiên Cung Bắc Cực chưa từng chọc vào Vương Vũ. Mà Vương Vũ lại khiêu khích Tiêu Chính Văn hết lần này đến lần khác. Thậm chí còn vài ba lần ép buộc Tiêu Chính Văn ra tay đánh.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4099 “Thiên tài số một!” Anh lại giơ chân đạp ra, Vương Vũ giống như một quả bóng da, cơ thể lại bắn mạnh ra xa, mạnh mẽ đụng trúng một tấm bia đá rồi lại nhanh chóng trở về ngay trước mũi chân của Tiêu Chính Văn! Giơ chân lên, Tiêu Chính Văn lại dùng gót giày để giẫm lên trên mặt Vương Vũ. Sau đó dùng tay chỉ vào cánh cửa lớn của Thiên Cung Bắc Cực, nói: “Anh đi hỏi Tư Mã Huy và Khổng Thế Phương bên ngoài cửa đi!” “Bọn họ cũng là cao thủ Đế Cảnh, còn tới từ hai thế gia lớn, anh hỏi bọn họ xem dám dùng tôi để tế kiếm không?” “Hỏi bọn họ xem có dám tự kiêu rằng mình là cao thủ Đế Cảnh ở trước mặt Tiêu Chính Văn tôi hay không?” Giọng nói của Tiêu Chính Văn vang xa, hai người Tư Mã Huy và Khổng Thế Phương không hẹn mà cùng hít sâu! Cảnh tượng ban nãy, bọn họ đã nhìn thấy rất rõ rồi, lúc này càng ngoan ngoãn như một con cừu non, ngay cả rắm cũng không dám thả! Lúc này, Vương Vũ bị Tiêu Chính Văn đạp dưới gót chân, cả người vẫn đang không tự chủ được mà run lên, mũi giáo ban nãy đã khiến cho căn cơ của hắn bị tổn hại! Mà cái tát tiếp theo càng khiến cho hắn thảm tới độ không nỡ nhìn! Nếu như không phải khí tức của rồng giúp hắn chống đỡ thì cơ thể của hắn đã biến thành bụi máu ngay bên dưới mũi giáo ban nãy rồi! Đòn đánh này rõ ràng quá khủng bố, thậm chí cả đời này Vương Vũ cũng chưa từng thấy chiêu thức công kích khủng khiếp tới thế! Thực lực của Tiêu Chính Văn rõ ràng vượt qua cả phạm vi lý giải và nhận thức của hắn! “Ban nãy, ai nói Vương Vũ đỉnh cao?”, Tiêu Chính Văn dùng chân đạp lên trên mặt Vương Vũ, ánh mắt nhìn khắp xung quanh. “Đây chính là thiên tài tuyệt thế mà mấy người nói ư?” “Tôi mà phải đố kỵ với loại người như vậy à?” “Trông như một con chó chết, xứng đáng để Tiêu Chính Văn tôi phải đố kỵ hay sao?” Cả không gian im phăng phắc, quả thực người ta cần phải đố kỵ với Vương Vũ hay sao? Hoàn toàn không cần! Từ đầu tới cuối người ta đều chẳng buồn coi Vương Vũ ra gì! “Chàng trai, kiếp sau nhớ cho kỹ, người khác nhường anh, không phải vì sợ anh mà là vì họ căn bản chẳng coi anh ra gì!” “Kết quả anh thì hay rồi, cứ phải đâm đầu vào đây, để cho người ta đánh mới thấy thoải mái, anh có khuynh hướng tự ngược à? Hay chỉ đơn thuần là vì mình là loại hèn hạ!” Tiêu Chính Văn dùng chân đạp lên trên mặt Vương Vũ, lạnh lùng chất vấn. Lúc này không gian tĩnh lặng tới độ có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, thậm chí mấy đệ tử ban nãy ăn nói hỗn hào của Thiên Cung Bắc Cực cũng đang đầm đìa mồ hôi lạnh! Lúc này chỉ cần không phải là kẻ ngốc đều có thể nhìn ra Tiêu Chính Văn mới là thiên tài hàng đầu. Nhưng Tiêu Chính Văn từ ngày vào ở trong Thiên Cung Bắc Cực chưa từng chọc vào Vương Vũ. Mà Vương Vũ lại khiêu khích Tiêu Chính Văn hết lần này đến lần khác. Thậm chí còn vài ba lần ép buộc Tiêu Chính Văn ra tay đánh.