Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 4104
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4104 “Sư huynh, Vương Vũ là người mà hai chúng ta dốc sức dạy bảo, còn tên Tiêu Chính Văn kia chỉ là người qua đường mà thôi, cho dù cậu ta có tư chất hơn người thì cũng không phải là người của Thiên Cung Bắc Cực!” “Vì người ngoài mà đuổi Vương Vũ đi thật không thích hợp!” Trần Thiên Cổ vội vàng thuyết phục. “Người đâu, mau đuổi Vương Vũ ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực, vĩnh viễn không cho vào!”, ông lão Thiên Tinh không thèm để tâm đến lời Trần Thiên Cổ, nói với mấy đệ tử chấp pháp phía sau. “Sư huynh! Ông có ý gì? Cho dù Vương Vũ không bằng Tiêu Chính Văn, nhưng dù sao cũng là người Thiên Cung Bắc Cực chúng ta nuôi dưỡng nhiều năm, sao có thể đuổi đi vì người ngoài được!” Trần Thiên Cổ cũng rất rốt ruột, hét lớn với ông lão Thiên Tinh. “Ông muốn làm gì?” ông lão Thiên Tinh nhíu mày, lạnh lùng nhìn Trần Thiên Cổ. “Tôi đã nói rồi, nếu ông thật sự vì người ngoài mà đuổi Vương Vũ đi thì tôi cũng sẽ rời khỏi Thiên Cung Bắc Cực!”, Trần Thiên Cổ lạnh lùng uy hiếp. Thiên Cung Bắc Cực chỉ có bốn trưởng lão, nếu Trần Thiên Cổ đi thì thực lực của Thiên Cung Bắc Cực cũng sẽ suy yếu đi rất nhiều. Cho dù là ai thì cũng không thể vì người ngoài mà làm suy yếu đi thực lực của chính mình! Ông ta cũng biết rõ điều này, cho nên mới dám nói ra như vậy. Lúc mọi người còn chưa kịp định thần lại, ông lão Thiên Tinh đã bình tĩnh nói: “Vậy ông cùng Vương Vũ cút ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực đi!” Cái gì? Thái độ của ông lão Thiên Tinh rất rõ ràng, ngay cả Trần Thiên Cổ cũng bị ông ta đuổi đi. Lúc này, ngay cả những người xung quanh cũng chết lặng. “Sư huynh! Lẽ nào ngay cả tôi và Vương Vũ cộng lại cũng không bằng một tên Tiêu Chính Văn sao?” Trần Thiên Cổ sững sờ. “Ông? Hừ, đừng nói là ông, mà ngay cả vận mệnh của Thiên Cung Bắc Cực đều có liên quan đến cậu ấy!” “Tôi phải thừa nhận rằng việc đuổi hai người ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực thực sự sẽ làm giảm sức chiến đấu của Thiên Cung Bắc Cực, nhưng như vậy còn tốt hơn là không còn Thiên Cung Bắc Cực nữa!” Thiên Tinh nói xong liền phất tay áo, lạnh lùng nói: “Cút!” Một luồng sức mạnh vô song đẩy Trần Thiên Cổ và Vương Vũ ra đến cửa núi. Còn ông lão Thiên Tinh cũng rời đi. Không nói một lời nào nữa! Lúc này, mọi người đều im lặng, ngơ ngác nhìn Tiêu Chính Văn. “Anh Tiêu!”, Lý Tử Dương nuốt nước bọt, bước lên trước, kéo Tiêu Chính Văn nói: “Anh… Anh rốt cuộc là ai?” Thiên Tinh vì Tiêu Chính Văn mà đuổi Trần Thiên Cổ và Vương Vũ ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực, chứng tỏ Tiêu Chính Văn có thân phận không tầm thường. Lúc này, rất nhiều đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực cũng hoàn hồn lại. Bây giờ bọn họ mới biết e rằng không chỉ Vương Vũ và Trần Thiên Cổ bị đuổi đi vì Tiêu Chính Văn.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4104 “Sư huynh, Vương Vũ là người mà hai chúng ta dốc sức dạy bảo, còn tên Tiêu Chính Văn kia chỉ là người qua đường mà thôi, cho dù cậu ta có tư chất hơn người thì cũng không phải là người của Thiên Cung Bắc Cực!” “Vì người ngoài mà đuổi Vương Vũ đi thật không thích hợp!” Trần Thiên Cổ vội vàng thuyết phục. “Người đâu, mau đuổi Vương Vũ ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực, vĩnh viễn không cho vào!”, ông lão Thiên Tinh không thèm để tâm đến lời Trần Thiên Cổ, nói với mấy đệ tử chấp pháp phía sau. “Sư huynh! Ông có ý gì? Cho dù Vương Vũ không bằng Tiêu Chính Văn, nhưng dù sao cũng là người Thiên Cung Bắc Cực chúng ta nuôi dưỡng nhiều năm, sao có thể đuổi đi vì người ngoài được!” Trần Thiên Cổ cũng rất rốt ruột, hét lớn với ông lão Thiên Tinh. “Ông muốn làm gì?” ông lão Thiên Tinh nhíu mày, lạnh lùng nhìn Trần Thiên Cổ. “Tôi đã nói rồi, nếu ông thật sự vì người ngoài mà đuổi Vương Vũ đi thì tôi cũng sẽ rời khỏi Thiên Cung Bắc Cực!”, Trần Thiên Cổ lạnh lùng uy hiếp. Thiên Cung Bắc Cực chỉ có bốn trưởng lão, nếu Trần Thiên Cổ đi thì thực lực của Thiên Cung Bắc Cực cũng sẽ suy yếu đi rất nhiều. Cho dù là ai thì cũng không thể vì người ngoài mà làm suy yếu đi thực lực của chính mình! Ông ta cũng biết rõ điều này, cho nên mới dám nói ra như vậy. Lúc mọi người còn chưa kịp định thần lại, ông lão Thiên Tinh đã bình tĩnh nói: “Vậy ông cùng Vương Vũ cút ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực đi!” Cái gì? Thái độ của ông lão Thiên Tinh rất rõ ràng, ngay cả Trần Thiên Cổ cũng bị ông ta đuổi đi. Lúc này, ngay cả những người xung quanh cũng chết lặng. “Sư huynh! Lẽ nào ngay cả tôi và Vương Vũ cộng lại cũng không bằng một tên Tiêu Chính Văn sao?” Trần Thiên Cổ sững sờ. “Ông? Hừ, đừng nói là ông, mà ngay cả vận mệnh của Thiên Cung Bắc Cực đều có liên quan đến cậu ấy!” “Tôi phải thừa nhận rằng việc đuổi hai người ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực thực sự sẽ làm giảm sức chiến đấu của Thiên Cung Bắc Cực, nhưng như vậy còn tốt hơn là không còn Thiên Cung Bắc Cực nữa!” Thiên Tinh nói xong liền phất tay áo, lạnh lùng nói: “Cút!” Một luồng sức mạnh vô song đẩy Trần Thiên Cổ và Vương Vũ ra đến cửa núi. Còn ông lão Thiên Tinh cũng rời đi. Không nói một lời nào nữa! Lúc này, mọi người đều im lặng, ngơ ngác nhìn Tiêu Chính Văn. “Anh Tiêu!”, Lý Tử Dương nuốt nước bọt, bước lên trước, kéo Tiêu Chính Văn nói: “Anh… Anh rốt cuộc là ai?” Thiên Tinh vì Tiêu Chính Văn mà đuổi Trần Thiên Cổ và Vương Vũ ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực, chứng tỏ Tiêu Chính Văn có thân phận không tầm thường. Lúc này, rất nhiều đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực cũng hoàn hồn lại. Bây giờ bọn họ mới biết e rằng không chỉ Vương Vũ và Trần Thiên Cổ bị đuổi đi vì Tiêu Chính Văn.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4104 “Sư huynh, Vương Vũ là người mà hai chúng ta dốc sức dạy bảo, còn tên Tiêu Chính Văn kia chỉ là người qua đường mà thôi, cho dù cậu ta có tư chất hơn người thì cũng không phải là người của Thiên Cung Bắc Cực!” “Vì người ngoài mà đuổi Vương Vũ đi thật không thích hợp!” Trần Thiên Cổ vội vàng thuyết phục. “Người đâu, mau đuổi Vương Vũ ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực, vĩnh viễn không cho vào!”, ông lão Thiên Tinh không thèm để tâm đến lời Trần Thiên Cổ, nói với mấy đệ tử chấp pháp phía sau. “Sư huynh! Ông có ý gì? Cho dù Vương Vũ không bằng Tiêu Chính Văn, nhưng dù sao cũng là người Thiên Cung Bắc Cực chúng ta nuôi dưỡng nhiều năm, sao có thể đuổi đi vì người ngoài được!” Trần Thiên Cổ cũng rất rốt ruột, hét lớn với ông lão Thiên Tinh. “Ông muốn làm gì?” ông lão Thiên Tinh nhíu mày, lạnh lùng nhìn Trần Thiên Cổ. “Tôi đã nói rồi, nếu ông thật sự vì người ngoài mà đuổi Vương Vũ đi thì tôi cũng sẽ rời khỏi Thiên Cung Bắc Cực!”, Trần Thiên Cổ lạnh lùng uy hiếp. Thiên Cung Bắc Cực chỉ có bốn trưởng lão, nếu Trần Thiên Cổ đi thì thực lực của Thiên Cung Bắc Cực cũng sẽ suy yếu đi rất nhiều. Cho dù là ai thì cũng không thể vì người ngoài mà làm suy yếu đi thực lực của chính mình! Ông ta cũng biết rõ điều này, cho nên mới dám nói ra như vậy. Lúc mọi người còn chưa kịp định thần lại, ông lão Thiên Tinh đã bình tĩnh nói: “Vậy ông cùng Vương Vũ cút ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực đi!” Cái gì? Thái độ của ông lão Thiên Tinh rất rõ ràng, ngay cả Trần Thiên Cổ cũng bị ông ta đuổi đi. Lúc này, ngay cả những người xung quanh cũng chết lặng. “Sư huynh! Lẽ nào ngay cả tôi và Vương Vũ cộng lại cũng không bằng một tên Tiêu Chính Văn sao?” Trần Thiên Cổ sững sờ. “Ông? Hừ, đừng nói là ông, mà ngay cả vận mệnh của Thiên Cung Bắc Cực đều có liên quan đến cậu ấy!” “Tôi phải thừa nhận rằng việc đuổi hai người ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực thực sự sẽ làm giảm sức chiến đấu của Thiên Cung Bắc Cực, nhưng như vậy còn tốt hơn là không còn Thiên Cung Bắc Cực nữa!” Thiên Tinh nói xong liền phất tay áo, lạnh lùng nói: “Cút!” Một luồng sức mạnh vô song đẩy Trần Thiên Cổ và Vương Vũ ra đến cửa núi. Còn ông lão Thiên Tinh cũng rời đi. Không nói một lời nào nữa! Lúc này, mọi người đều im lặng, ngơ ngác nhìn Tiêu Chính Văn. “Anh Tiêu!”, Lý Tử Dương nuốt nước bọt, bước lên trước, kéo Tiêu Chính Văn nói: “Anh… Anh rốt cuộc là ai?” Thiên Tinh vì Tiêu Chính Văn mà đuổi Trần Thiên Cổ và Vương Vũ ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực, chứng tỏ Tiêu Chính Văn có thân phận không tầm thường. Lúc này, rất nhiều đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực cũng hoàn hồn lại. Bây giờ bọn họ mới biết e rằng không chỉ Vương Vũ và Trần Thiên Cổ bị đuổi đi vì Tiêu Chính Văn.