Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 4207

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Ông lão Trục Nhật lau vết máu trên khóe miệng, cười ngông cuồng. Sở dĩ Tiêu Chính Văn may mắn được tham gia thánh hội ngày hôm nay, đều là nhờ sự giúp đỡ của phủ thành chủ. Một khi mất đi sự giúp đỡ của phủ thành chủ, Tiêu Chính Văn chỉ là một hậu bối có lực chiến vượt trội trong thế hệ trẻ mà thôi! Một người dù mạnh đến đâu thì cũng không thể đấu lại nổi cả thành. “Quan hệ ở vùng ngoài lãnh thổ vô cùng phức tạp, đâu phải là thứ cậu có thể dễ dàng khống chế được? Có câu phép vua thua lệ làng, huống hồ cậu còn chẳng phải là vua!” Mạnh Hồng Nho chắp một tay sau lưng, lạnh lùng nói. “Ồ? Tôi không nghĩ vậy!” Tiêu Chính Văn lắc đầu chế nhạo. “Tiêu Chính Văn, cậu đừng có mà không biết điều! Bây giờ tôi không giết cậu, chẳng qua là không muốn gây chuyện với thành chủ Thanh Liên mà thôi! Nếu cậu còn ngang ngược thì cậu chết chắc!” Mạnh Hồng Nho nheo mắt, giọng đầy sát khí. “Ồ? Tôi sẽ chết sao?” Tiêu Chính Văn bật cười thay vì nổi giận, anh lại liên tục lắc đầu. “Thằng nhãi, đã đến lúc này rồi mà cậu còn dám kiêu ngạo vậy sao? Không có sự hẫu thuẫn của phủ thành chủ, cậu lấy gì ra đấu với tôi?” Ông lão Trục Nhật lên tiếng. Ông ta hận không thể cùng ba người kia băm nát Tiêu Chính Văn ngay lập tức. “Ồ? Phủ thành chủ? Thật xin lỗi, tôi chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào người khác!” “Từ ngày đầu tiên thống lĩnh quân Bắc Lương, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai cả! Điện Thần Long đâu!” Tiêu Chính Văn đột nhiên quát lớn. “Rầm!” Một tiếng động lớn truyền đến, vô số bóng hình bay lên. Viên Thiên Canh của điện Thần Long bái kiến Long Vương!” Một luồng khí tức Đế Cảnh cấp năm chấn động trời đất. Vừa dứt lời, một bóng hình khác lại xuất hiện. “Trần Huy Tổ của điện Thần Long bái kiến Long Vương!” Lại là Đế Cảnh cấp năm!. “Thượng Quan Uyển Nhi của điện Thần Long bái kiến Long Vương!” Một luồng khí tức của Đế Cảnh cấp một tỏa ra. Ngay sau đó, trên bầu trời, vạn đạo ráng màu xuất hiện, một người phụ nữ mặc áo choàng trắng tuyết, vô cũng kiêu sa xuất hiện từ trên không. “Tần Lương Ngọc, thành chủ thành Đại Phong, điện Thần Long, bái kiếm Long Vương!”Ba chữ Tần Lương Ngọc như tiếng sét từ cửu thiên nổ tung trong lòng tất cả mọi người. Cùng lúc đó, rất nhiều cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cũng đang phóng về phía thành Thiên Đô.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Ông lão Trục Nhật lau vết máu trên khóe miệng, cười ngông cuồng. Sở dĩ Tiêu Chính Văn may mắn được tham gia thánh hội ngày hôm nay, đều là nhờ sự giúp đỡ của phủ thành chủ. Một khi mất đi sự giúp đỡ của phủ thành chủ, Tiêu Chính Văn chỉ là một hậu bối có lực chiến vượt trội trong thế hệ trẻ mà thôi! Một người dù mạnh đến đâu thì cũng không thể đấu lại nổi cả thành. “Quan hệ ở vùng ngoài lãnh thổ vô cùng phức tạp, đâu phải là thứ cậu có thể dễ dàng khống chế được? Có câu phép vua thua lệ làng, huống hồ cậu còn chẳng phải là vua!” Mạnh Hồng Nho chắp một tay sau lưng, lạnh lùng nói. “Ồ? Tôi không nghĩ vậy!” Tiêu Chính Văn lắc đầu chế nhạo. “Tiêu Chính Văn, cậu đừng có mà không biết điều! Bây giờ tôi không giết cậu, chẳng qua là không muốn gây chuyện với thành chủ Thanh Liên mà thôi! Nếu cậu còn ngang ngược thì cậu chết chắc!” Mạnh Hồng Nho nheo mắt, giọng đầy sát khí. “Ồ? Tôi sẽ chết sao?” Tiêu Chính Văn bật cười thay vì nổi giận, anh lại liên tục lắc đầu. “Thằng nhãi, đã đến lúc này rồi mà cậu còn dám kiêu ngạo vậy sao? Không có sự hẫu thuẫn của phủ thành chủ, cậu lấy gì ra đấu với tôi?” Ông lão Trục Nhật lên tiếng. Ông ta hận không thể cùng ba người kia băm nát Tiêu Chính Văn ngay lập tức. “Ồ? Phủ thành chủ? Thật xin lỗi, tôi chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào người khác!” “Từ ngày đầu tiên thống lĩnh quân Bắc Lương, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai cả! Điện Thần Long đâu!” Tiêu Chính Văn đột nhiên quát lớn. “Rầm!” Một tiếng động lớn truyền đến, vô số bóng hình bay lên. Viên Thiên Canh của điện Thần Long bái kiến Long Vương!” Một luồng khí tức Đế Cảnh cấp năm chấn động trời đất. Vừa dứt lời, một bóng hình khác lại xuất hiện. “Trần Huy Tổ của điện Thần Long bái kiến Long Vương!” Lại là Đế Cảnh cấp năm!. “Thượng Quan Uyển Nhi của điện Thần Long bái kiến Long Vương!” Một luồng khí tức của Đế Cảnh cấp một tỏa ra. Ngay sau đó, trên bầu trời, vạn đạo ráng màu xuất hiện, một người phụ nữ mặc áo choàng trắng tuyết, vô cũng kiêu sa xuất hiện từ trên không. “Tần Lương Ngọc, thành chủ thành Đại Phong, điện Thần Long, bái kiếm Long Vương!”Ba chữ Tần Lương Ngọc như tiếng sét từ cửu thiên nổ tung trong lòng tất cả mọi người. Cùng lúc đó, rất nhiều cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cũng đang phóng về phía thành Thiên Đô.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Ông lão Trục Nhật lau vết máu trên khóe miệng, cười ngông cuồng. Sở dĩ Tiêu Chính Văn may mắn được tham gia thánh hội ngày hôm nay, đều là nhờ sự giúp đỡ của phủ thành chủ. Một khi mất đi sự giúp đỡ của phủ thành chủ, Tiêu Chính Văn chỉ là một hậu bối có lực chiến vượt trội trong thế hệ trẻ mà thôi! Một người dù mạnh đến đâu thì cũng không thể đấu lại nổi cả thành. “Quan hệ ở vùng ngoài lãnh thổ vô cùng phức tạp, đâu phải là thứ cậu có thể dễ dàng khống chế được? Có câu phép vua thua lệ làng, huống hồ cậu còn chẳng phải là vua!” Mạnh Hồng Nho chắp một tay sau lưng, lạnh lùng nói. “Ồ? Tôi không nghĩ vậy!” Tiêu Chính Văn lắc đầu chế nhạo. “Tiêu Chính Văn, cậu đừng có mà không biết điều! Bây giờ tôi không giết cậu, chẳng qua là không muốn gây chuyện với thành chủ Thanh Liên mà thôi! Nếu cậu còn ngang ngược thì cậu chết chắc!” Mạnh Hồng Nho nheo mắt, giọng đầy sát khí. “Ồ? Tôi sẽ chết sao?” Tiêu Chính Văn bật cười thay vì nổi giận, anh lại liên tục lắc đầu. “Thằng nhãi, đã đến lúc này rồi mà cậu còn dám kiêu ngạo vậy sao? Không có sự hẫu thuẫn của phủ thành chủ, cậu lấy gì ra đấu với tôi?” Ông lão Trục Nhật lên tiếng. Ông ta hận không thể cùng ba người kia băm nát Tiêu Chính Văn ngay lập tức. “Ồ? Phủ thành chủ? Thật xin lỗi, tôi chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào người khác!” “Từ ngày đầu tiên thống lĩnh quân Bắc Lương, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai cả! Điện Thần Long đâu!” Tiêu Chính Văn đột nhiên quát lớn. “Rầm!” Một tiếng động lớn truyền đến, vô số bóng hình bay lên. Viên Thiên Canh của điện Thần Long bái kiến Long Vương!” Một luồng khí tức Đế Cảnh cấp năm chấn động trời đất. Vừa dứt lời, một bóng hình khác lại xuất hiện. “Trần Huy Tổ của điện Thần Long bái kiến Long Vương!” Lại là Đế Cảnh cấp năm!. “Thượng Quan Uyển Nhi của điện Thần Long bái kiến Long Vương!” Một luồng khí tức của Đế Cảnh cấp một tỏa ra. Ngay sau đó, trên bầu trời, vạn đạo ráng màu xuất hiện, một người phụ nữ mặc áo choàng trắng tuyết, vô cũng kiêu sa xuất hiện từ trên không. “Tần Lương Ngọc, thành chủ thành Đại Phong, điện Thần Long, bái kiếm Long Vương!”Ba chữ Tần Lương Ngọc như tiếng sét từ cửu thiên nổ tung trong lòng tất cả mọi người. Cùng lúc đó, rất nhiều cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cũng đang phóng về phía thành Thiên Đô.

Chương 4207