Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 4214
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Khiêu chiến với Tiêu Chính Văn? Mọi người dưới khán đài nhíu mày, sau đó có người nhớ ra cách đây không lâu, ở cổng phủ thành chủ, có người lớn tiếng thư khiêu chiến với Tiêu Chính Văn! Khổng Thiên Tường sợ đến mức hai chân run cầm cập, còn mặt mũi Hứa Tinh Nhi đã tái mét. Khiêu chiến với Tiêu Chính Văn? Trừ khi bọn họ điên rồi!Cao thủ Đế Cảnh là nhân vật bọn họ không dám nghĩ tới. E rằng một ánh mắt hay một luồng khí tức của cao thủ Đế Cảnh cũng có thể đánh tan bọn họ. Khổng Thiên Tường còn chưa kịp rút lui khỏi đám đông, đã bị Tử Doanh vươn tay lôi ra khỏi đám người. Hứa Tinh Nhi cũng bị một tỳ nữ của phủ thành chủ kéo đến ném dưới chân Tiêu Chính Văn như ném rác. “Anh Tiêu, lúc nãy bọn họ chủ động ký vào chiến thư, nói muốn khiêu chiến với anh!”, Tử Doanh hơi cúi người, cung kính nói với Tiêu Chính Văn. Khổng Thiên Tường sợ tới mức mồ hôi nhễ nhại như mưa, quỳ rạp xuống đất, cúi đầu van xin: “Anh Tiêu, mong anh tha cho tôi, tôi… tôi biết sai rồi!” Hứa Tinh Nhi bên cạnh hắn còn không dám lên tiếng. Những người xung quanh đều là cao thủ Nhân Hoàng cấp bảy cấp tám, cao thủ Đế Cảnh, thậm chí có cả cao thủ Đại Đế đỉnh cao. Một ánh mắt của bọn họ cũng khiến cô ta sợ đến mức không còn dũng khí ngẩng đầu nhìn Tiêu Chính Văn. Khổng Thiên Tường lúc này đang vô cùng hối hận. Lúc gặp Tiêu Chính Văn, hắn còn tưởng tu vi của Tiêu Chính Văn đã bị phế bỏ, biến thành một người bình thường. Nhưng đến lúc này hắn mới biết, đó là bởi vì khác biệt giữa hắn và Tiêu Chính Văn quá lớn, cho nên hắn mới không thể nhìn thấu được tu vi của Tiêu Chính Văn. Đừng nói một tên Nhân Hoàng cấp một nhỏ bé như hắn, mà ngay cả cao đủ Đế Cảnh, cao thủ Đại Đế cũng bị Tiêu Chính Văn giết như thái rau. Hắn còn chẳng bằng con kiến. Đế Cảnh là cảnh giới mà đời này hắn không dám mơ tới. Dù sao không phải ai cũng có thể đạt tới trình độ này. Từ xưa đến nay, rất ít người có thể đạt tới cấp bậc Đế Cảnh. Vương Vũ và Mạnh Phi Vũ đã là nhân tài hiếm có rồi! Nhưng cho dù hắn mở mang linh trí, ngộ tính đột nhiên tăng cao, thật sự có thể đột phá lên Đế Cảnh thì đã sao? Hắn vẫn sẽ bị Tiêu Chính Văn giết chết bằng một chiêu như Vương Vũ mà thôi! Cảnh giới Đại Đế đối với hắn khó như lên trời, cho dù nằm mơ hắn cũng không dám mơ tới. Ông lão Trục Nhật là Đại Đế, hơn nữa còn là Đại Đế đỉnh cao. Nhưng kết quả thì sao? Chẳng phải cũng chết không toàn thây sao? Còn Mạnh Hồng Nho của nhà họ Mạnh trơ mắt nhìn Tiêu Chính Văn giết Mạnh Phi Vũ trước mặt mọi người, nhưng chỉ có thể nuốt cơn hận xuống mà chẳng thể làm gì. “Bọn họ muốn khiêu chiến với tôi à?”, Tiêu Chính Văn liếc nhìn Khổng Thiên Tường và Hứa Tinh Nhi.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Khiêu chiến với Tiêu Chính Văn? Mọi người dưới khán đài nhíu mày, sau đó có người nhớ ra cách đây không lâu, ở cổng phủ thành chủ, có người lớn tiếng thư khiêu chiến với Tiêu Chính Văn! Khổng Thiên Tường sợ đến mức hai chân run cầm cập, còn mặt mũi Hứa Tinh Nhi đã tái mét. Khiêu chiến với Tiêu Chính Văn? Trừ khi bọn họ điên rồi!Cao thủ Đế Cảnh là nhân vật bọn họ không dám nghĩ tới. E rằng một ánh mắt hay một luồng khí tức của cao thủ Đế Cảnh cũng có thể đánh tan bọn họ. Khổng Thiên Tường còn chưa kịp rút lui khỏi đám đông, đã bị Tử Doanh vươn tay lôi ra khỏi đám người. Hứa Tinh Nhi cũng bị một tỳ nữ của phủ thành chủ kéo đến ném dưới chân Tiêu Chính Văn như ném rác. “Anh Tiêu, lúc nãy bọn họ chủ động ký vào chiến thư, nói muốn khiêu chiến với anh!”, Tử Doanh hơi cúi người, cung kính nói với Tiêu Chính Văn. Khổng Thiên Tường sợ tới mức mồ hôi nhễ nhại như mưa, quỳ rạp xuống đất, cúi đầu van xin: “Anh Tiêu, mong anh tha cho tôi, tôi… tôi biết sai rồi!” Hứa Tinh Nhi bên cạnh hắn còn không dám lên tiếng. Những người xung quanh đều là cao thủ Nhân Hoàng cấp bảy cấp tám, cao thủ Đế Cảnh, thậm chí có cả cao thủ Đại Đế đỉnh cao. Một ánh mắt của bọn họ cũng khiến cô ta sợ đến mức không còn dũng khí ngẩng đầu nhìn Tiêu Chính Văn. Khổng Thiên Tường lúc này đang vô cùng hối hận. Lúc gặp Tiêu Chính Văn, hắn còn tưởng tu vi của Tiêu Chính Văn đã bị phế bỏ, biến thành một người bình thường. Nhưng đến lúc này hắn mới biết, đó là bởi vì khác biệt giữa hắn và Tiêu Chính Văn quá lớn, cho nên hắn mới không thể nhìn thấu được tu vi của Tiêu Chính Văn. Đừng nói một tên Nhân Hoàng cấp một nhỏ bé như hắn, mà ngay cả cao đủ Đế Cảnh, cao thủ Đại Đế cũng bị Tiêu Chính Văn giết như thái rau. Hắn còn chẳng bằng con kiến. Đế Cảnh là cảnh giới mà đời này hắn không dám mơ tới. Dù sao không phải ai cũng có thể đạt tới trình độ này. Từ xưa đến nay, rất ít người có thể đạt tới cấp bậc Đế Cảnh. Vương Vũ và Mạnh Phi Vũ đã là nhân tài hiếm có rồi! Nhưng cho dù hắn mở mang linh trí, ngộ tính đột nhiên tăng cao, thật sự có thể đột phá lên Đế Cảnh thì đã sao? Hắn vẫn sẽ bị Tiêu Chính Văn giết chết bằng một chiêu như Vương Vũ mà thôi! Cảnh giới Đại Đế đối với hắn khó như lên trời, cho dù nằm mơ hắn cũng không dám mơ tới. Ông lão Trục Nhật là Đại Đế, hơn nữa còn là Đại Đế đỉnh cao. Nhưng kết quả thì sao? Chẳng phải cũng chết không toàn thây sao? Còn Mạnh Hồng Nho của nhà họ Mạnh trơ mắt nhìn Tiêu Chính Văn giết Mạnh Phi Vũ trước mặt mọi người, nhưng chỉ có thể nuốt cơn hận xuống mà chẳng thể làm gì. “Bọn họ muốn khiêu chiến với tôi à?”, Tiêu Chính Văn liếc nhìn Khổng Thiên Tường và Hứa Tinh Nhi.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Khiêu chiến với Tiêu Chính Văn? Mọi người dưới khán đài nhíu mày, sau đó có người nhớ ra cách đây không lâu, ở cổng phủ thành chủ, có người lớn tiếng thư khiêu chiến với Tiêu Chính Văn! Khổng Thiên Tường sợ đến mức hai chân run cầm cập, còn mặt mũi Hứa Tinh Nhi đã tái mét. Khiêu chiến với Tiêu Chính Văn? Trừ khi bọn họ điên rồi!Cao thủ Đế Cảnh là nhân vật bọn họ không dám nghĩ tới. E rằng một ánh mắt hay một luồng khí tức của cao thủ Đế Cảnh cũng có thể đánh tan bọn họ. Khổng Thiên Tường còn chưa kịp rút lui khỏi đám đông, đã bị Tử Doanh vươn tay lôi ra khỏi đám người. Hứa Tinh Nhi cũng bị một tỳ nữ của phủ thành chủ kéo đến ném dưới chân Tiêu Chính Văn như ném rác. “Anh Tiêu, lúc nãy bọn họ chủ động ký vào chiến thư, nói muốn khiêu chiến với anh!”, Tử Doanh hơi cúi người, cung kính nói với Tiêu Chính Văn. Khổng Thiên Tường sợ tới mức mồ hôi nhễ nhại như mưa, quỳ rạp xuống đất, cúi đầu van xin: “Anh Tiêu, mong anh tha cho tôi, tôi… tôi biết sai rồi!” Hứa Tinh Nhi bên cạnh hắn còn không dám lên tiếng. Những người xung quanh đều là cao thủ Nhân Hoàng cấp bảy cấp tám, cao thủ Đế Cảnh, thậm chí có cả cao thủ Đại Đế đỉnh cao. Một ánh mắt của bọn họ cũng khiến cô ta sợ đến mức không còn dũng khí ngẩng đầu nhìn Tiêu Chính Văn. Khổng Thiên Tường lúc này đang vô cùng hối hận. Lúc gặp Tiêu Chính Văn, hắn còn tưởng tu vi của Tiêu Chính Văn đã bị phế bỏ, biến thành một người bình thường. Nhưng đến lúc này hắn mới biết, đó là bởi vì khác biệt giữa hắn và Tiêu Chính Văn quá lớn, cho nên hắn mới không thể nhìn thấu được tu vi của Tiêu Chính Văn. Đừng nói một tên Nhân Hoàng cấp một nhỏ bé như hắn, mà ngay cả cao đủ Đế Cảnh, cao thủ Đại Đế cũng bị Tiêu Chính Văn giết như thái rau. Hắn còn chẳng bằng con kiến. Đế Cảnh là cảnh giới mà đời này hắn không dám mơ tới. Dù sao không phải ai cũng có thể đạt tới trình độ này. Từ xưa đến nay, rất ít người có thể đạt tới cấp bậc Đế Cảnh. Vương Vũ và Mạnh Phi Vũ đã là nhân tài hiếm có rồi! Nhưng cho dù hắn mở mang linh trí, ngộ tính đột nhiên tăng cao, thật sự có thể đột phá lên Đế Cảnh thì đã sao? Hắn vẫn sẽ bị Tiêu Chính Văn giết chết bằng một chiêu như Vương Vũ mà thôi! Cảnh giới Đại Đế đối với hắn khó như lên trời, cho dù nằm mơ hắn cũng không dám mơ tới. Ông lão Trục Nhật là Đại Đế, hơn nữa còn là Đại Đế đỉnh cao. Nhưng kết quả thì sao? Chẳng phải cũng chết không toàn thây sao? Còn Mạnh Hồng Nho của nhà họ Mạnh trơ mắt nhìn Tiêu Chính Văn giết Mạnh Phi Vũ trước mặt mọi người, nhưng chỉ có thể nuốt cơn hận xuống mà chẳng thể làm gì. “Bọn họ muốn khiêu chiến với tôi à?”, Tiêu Chính Văn liếc nhìn Khổng Thiên Tường và Hứa Tinh Nhi.