Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 4250

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Tiêu Chính Văn bật cười lạnh lùng. “Ha ha, vậy thì tôi phải nhìn xem Tiêu Chính Văn cậu có điểm gì hơn người!” “Dù thiên phú của cậu có hơn người ra sao, nhưng suy cho cùng mức độ từng trải của cậu cũng quá ít, với độ tuổi của cậu, e rằng ngay cả nghe cũng còn chưa nghe nói tới Thiên Tinh Sát Trận nhỉ?” “Lẽ nào cậu cho rằng chúng tôi là loại phế vật như tên Trục Nhật kia sao? Nói thật cho cậu biết, ông ta còn chẳng xứng xách dép cho tôi!”, Mạnh Hồng Nho cười lạnh lùng lên tiếng. Lý Thiên Hoá cũng cười khẩy bổ sung: “Cậu cho rằng vùng ngoài lãnh thổ của tôi thật sự không có căn cơ gì à? Vẫn là cậu suy nghĩ quá đơn giản rồi!” “Nếu như thật sự giống như cậu nghĩ, vùng ngoài lãnh thổ chúng tôi không phải đã bị thế tục tiêu diệt từ lâu rồi hay sao? Sao có thể đánh tới mức khó phân cao thấp với cao thủ vùng ngoài vũ trụ?” “Bỏ đi, hôm nay để cho cậu xem thử căn cơ thực sự của vùng ngoài lãnh thổ chúng tôi!” Vừa nói, một luồng uy áp càng thêm mãnh liệt đổ dồn về phía Tiêu Chính Văn, màn mưa sao băng trên bầu trời cũng dày đặc thêm gấp mấy lần! Dù Tiêu Chính Văn chỉ bị đánh trúng một lần thì cũng sẽ không còn đường quay trở lại! “Tiêu Chính Văn, nơi này chính là chốn chôn thân của cậu rồi, không biết kính sợ tiền bối, điên cuồng ngạo mạn chính là nguyên nhân hôm nay cậu buộc phải chết!”, Mạnh Hồng Nho vừa lên tiếng vừa tiếp tục ra tay! Trình độ mà mấy người Mạnh Hồng Nho đạt được trong trận pháp, đâu phải thứ mà loại người như ông lão Trục Nhật có thể so sánh được? Thậm chí ngay cả Lý Thiên Hóa cũng không phải là người mà ông lão Trục Nhật có thể kỳ vọng đạt được. Bất kỳ ai trong số bọn họ đều có gia tộc lớn mạnh, hơn nữa còn được truyền thừa từ xa xưa, chỉ riêng phần truyền thừa này thôi cũng đủ để bọn họ đứng cao không với tới trước vô số cao thủ rồi! Sau khi Mạnh Hồng Nho dứt lời, nhiều luồng khói tím nhanh chóng tập trung về hướng ông ta! “Hôm nay, tôi sẽ giúp cho cậu được mở mang tầm mắt, bằng không, cậu lại chết không rõ ràng!” Sau khi Mạnh Hồng Nho nói hết câu, ba người phía sau cũng lập tức hành động! Thiên Tinh Sát Trận là một trong những tuyệt kỹ của bọn họ! Nhưng để thật sự hiểu thấu đáo được ý nghĩa sâu xa của trận pháp này thì người chưa tích lũy kinh nghiệm được mấy trăm năm sẽ khó mà làm được! Vì lý do này mà Mạnh Hồng Nho luôn tự cho mình là kẻ bề trên, không xem Tiêu Chính Văn ra gì! Dẫu sao, có một số việc chỉ có thể tích lũy kinh nghiệm mới thay đổi từ số lượng đến chất lượng! Mà Tiêu Chính Văn mới bao nhiêu tuổi chứ? Chưa đến ba mươi, liệu anh có thể tích lũy được bao nhiêu kinh nghiệm? Cho dù có để sách hướng dẫn bày bố trận pháp ra trước mặt Tiêu Chính Văn thì cũng phải mất hơn ba mươi năm mới xem xong hết một lần!

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Tiêu Chính Văn bật cười lạnh lùng. “Ha ha, vậy thì tôi phải nhìn xem Tiêu Chính Văn cậu có điểm gì hơn người!” “Dù thiên phú của cậu có hơn người ra sao, nhưng suy cho cùng mức độ từng trải của cậu cũng quá ít, với độ tuổi của cậu, e rằng ngay cả nghe cũng còn chưa nghe nói tới Thiên Tinh Sát Trận nhỉ?” “Lẽ nào cậu cho rằng chúng tôi là loại phế vật như tên Trục Nhật kia sao? Nói thật cho cậu biết, ông ta còn chẳng xứng xách dép cho tôi!”, Mạnh Hồng Nho cười lạnh lùng lên tiếng. Lý Thiên Hoá cũng cười khẩy bổ sung: “Cậu cho rằng vùng ngoài lãnh thổ của tôi thật sự không có căn cơ gì à? Vẫn là cậu suy nghĩ quá đơn giản rồi!” “Nếu như thật sự giống như cậu nghĩ, vùng ngoài lãnh thổ chúng tôi không phải đã bị thế tục tiêu diệt từ lâu rồi hay sao? Sao có thể đánh tới mức khó phân cao thấp với cao thủ vùng ngoài vũ trụ?” “Bỏ đi, hôm nay để cho cậu xem thử căn cơ thực sự của vùng ngoài lãnh thổ chúng tôi!” Vừa nói, một luồng uy áp càng thêm mãnh liệt đổ dồn về phía Tiêu Chính Văn, màn mưa sao băng trên bầu trời cũng dày đặc thêm gấp mấy lần! Dù Tiêu Chính Văn chỉ bị đánh trúng một lần thì cũng sẽ không còn đường quay trở lại! “Tiêu Chính Văn, nơi này chính là chốn chôn thân của cậu rồi, không biết kính sợ tiền bối, điên cuồng ngạo mạn chính là nguyên nhân hôm nay cậu buộc phải chết!”, Mạnh Hồng Nho vừa lên tiếng vừa tiếp tục ra tay! Trình độ mà mấy người Mạnh Hồng Nho đạt được trong trận pháp, đâu phải thứ mà loại người như ông lão Trục Nhật có thể so sánh được? Thậm chí ngay cả Lý Thiên Hóa cũng không phải là người mà ông lão Trục Nhật có thể kỳ vọng đạt được. Bất kỳ ai trong số bọn họ đều có gia tộc lớn mạnh, hơn nữa còn được truyền thừa từ xa xưa, chỉ riêng phần truyền thừa này thôi cũng đủ để bọn họ đứng cao không với tới trước vô số cao thủ rồi! Sau khi Mạnh Hồng Nho dứt lời, nhiều luồng khói tím nhanh chóng tập trung về hướng ông ta! “Hôm nay, tôi sẽ giúp cho cậu được mở mang tầm mắt, bằng không, cậu lại chết không rõ ràng!” Sau khi Mạnh Hồng Nho nói hết câu, ba người phía sau cũng lập tức hành động! Thiên Tinh Sát Trận là một trong những tuyệt kỹ của bọn họ! Nhưng để thật sự hiểu thấu đáo được ý nghĩa sâu xa của trận pháp này thì người chưa tích lũy kinh nghiệm được mấy trăm năm sẽ khó mà làm được! Vì lý do này mà Mạnh Hồng Nho luôn tự cho mình là kẻ bề trên, không xem Tiêu Chính Văn ra gì! Dẫu sao, có một số việc chỉ có thể tích lũy kinh nghiệm mới thay đổi từ số lượng đến chất lượng! Mà Tiêu Chính Văn mới bao nhiêu tuổi chứ? Chưa đến ba mươi, liệu anh có thể tích lũy được bao nhiêu kinh nghiệm? Cho dù có để sách hướng dẫn bày bố trận pháp ra trước mặt Tiêu Chính Văn thì cũng phải mất hơn ba mươi năm mới xem xong hết một lần!

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Tiêu Chính Văn bật cười lạnh lùng. “Ha ha, vậy thì tôi phải nhìn xem Tiêu Chính Văn cậu có điểm gì hơn người!” “Dù thiên phú của cậu có hơn người ra sao, nhưng suy cho cùng mức độ từng trải của cậu cũng quá ít, với độ tuổi của cậu, e rằng ngay cả nghe cũng còn chưa nghe nói tới Thiên Tinh Sát Trận nhỉ?” “Lẽ nào cậu cho rằng chúng tôi là loại phế vật như tên Trục Nhật kia sao? Nói thật cho cậu biết, ông ta còn chẳng xứng xách dép cho tôi!”, Mạnh Hồng Nho cười lạnh lùng lên tiếng. Lý Thiên Hoá cũng cười khẩy bổ sung: “Cậu cho rằng vùng ngoài lãnh thổ của tôi thật sự không có căn cơ gì à? Vẫn là cậu suy nghĩ quá đơn giản rồi!” “Nếu như thật sự giống như cậu nghĩ, vùng ngoài lãnh thổ chúng tôi không phải đã bị thế tục tiêu diệt từ lâu rồi hay sao? Sao có thể đánh tới mức khó phân cao thấp với cao thủ vùng ngoài vũ trụ?” “Bỏ đi, hôm nay để cho cậu xem thử căn cơ thực sự của vùng ngoài lãnh thổ chúng tôi!” Vừa nói, một luồng uy áp càng thêm mãnh liệt đổ dồn về phía Tiêu Chính Văn, màn mưa sao băng trên bầu trời cũng dày đặc thêm gấp mấy lần! Dù Tiêu Chính Văn chỉ bị đánh trúng một lần thì cũng sẽ không còn đường quay trở lại! “Tiêu Chính Văn, nơi này chính là chốn chôn thân của cậu rồi, không biết kính sợ tiền bối, điên cuồng ngạo mạn chính là nguyên nhân hôm nay cậu buộc phải chết!”, Mạnh Hồng Nho vừa lên tiếng vừa tiếp tục ra tay! Trình độ mà mấy người Mạnh Hồng Nho đạt được trong trận pháp, đâu phải thứ mà loại người như ông lão Trục Nhật có thể so sánh được? Thậm chí ngay cả Lý Thiên Hóa cũng không phải là người mà ông lão Trục Nhật có thể kỳ vọng đạt được. Bất kỳ ai trong số bọn họ đều có gia tộc lớn mạnh, hơn nữa còn được truyền thừa từ xa xưa, chỉ riêng phần truyền thừa này thôi cũng đủ để bọn họ đứng cao không với tới trước vô số cao thủ rồi! Sau khi Mạnh Hồng Nho dứt lời, nhiều luồng khói tím nhanh chóng tập trung về hướng ông ta! “Hôm nay, tôi sẽ giúp cho cậu được mở mang tầm mắt, bằng không, cậu lại chết không rõ ràng!” Sau khi Mạnh Hồng Nho nói hết câu, ba người phía sau cũng lập tức hành động! Thiên Tinh Sát Trận là một trong những tuyệt kỹ của bọn họ! Nhưng để thật sự hiểu thấu đáo được ý nghĩa sâu xa của trận pháp này thì người chưa tích lũy kinh nghiệm được mấy trăm năm sẽ khó mà làm được! Vì lý do này mà Mạnh Hồng Nho luôn tự cho mình là kẻ bề trên, không xem Tiêu Chính Văn ra gì! Dẫu sao, có một số việc chỉ có thể tích lũy kinh nghiệm mới thay đổi từ số lượng đến chất lượng! Mà Tiêu Chính Văn mới bao nhiêu tuổi chứ? Chưa đến ba mươi, liệu anh có thể tích lũy được bao nhiêu kinh nghiệm? Cho dù có để sách hướng dẫn bày bố trận pháp ra trước mặt Tiêu Chính Văn thì cũng phải mất hơn ba mươi năm mới xem xong hết một lần!

Chương 4250