Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 4296
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Không có bất kỳ trận pháp nào, chỉ có sức mạnh thuần túy, nhưng dù sao đây cũng là Cửu Châu Đỉnh,cho dù chỉ dùng sức mạnh thuần túy thì cũng không thể coi thường. Đòn tấn công này gần như san bằng khoảng sân giam giữ Võ Anh Hào. “Ai? Cửu Châu Thần Đỉnh?” Vừa dứt lời, Cửu Châu Đỉnh đã hạ xuống. “Hừ! Đi mòn giày sắt tìm không thấy, không tốn công sức lại tìm ra! Không ngờ ngồi yên trong nhà lại có người dâng Cửu Châu Thần Đỉnh đến cửa!” Một vị Đại Đế chế nhạo. Dù sao đây cũng là địa bàn của bọn họ, lại có đại trận hộ sơn, bọn họ đương nhiên có ưu thế hơn. Chỉ cần đối phương không phải cao thủ Thiên Cảnh thì đừng hòng sống sót bước ra khỏi Tề Thiên Thư Viện. Quả nhiên, cái đỉnh lớn vừa hạ xuống khoảng sân, một màn ánh sáng xanh tỏa ra, che phủ cả khoảng sân. Khác với lần trước giết Triệu Xá, thứ mà Tiêu Chính Văn phải đối mặt lần này là đại trận hộ sơn còn sót lại từ thời cổ đại của Tề Thiên Thư Viện. Khi Đại Đỉnh khổng lồ chạm vào bức màn ánh sáng xanh tạo ra một tiếng động lớn kinh thiên động địa. “Rầm!” Tiếng động lớn làm cho tất cả các ngôi nhà trong bán kính vài kilomet sụp đổ! Mặc dù đại trận hộ sơn của Tề Thiên Thư Viện đã được truyền lại từ thời xa xưa, nhưng Cửu Châu Thần Đỉnh lại mang sức mạnh Cửu Châu, cũng không hề tầm thường. Khi hai thứ va chạm, không khí cũng rung chuyển theo. Cả hai đều là vũ khí thượng cổ, mặc dù đại trận hộ sơn và Cửu Châu Đỉnh đều không hề hấn gì, nhưng một luồng sức mạnh mạnh mẽ lại lao thẳng đến Tiêu Chính Văn. Nếu là người khác, e rằng lúc này đã bị đánh cho tan nát. Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ lùi lại một bước. Nhìn thấy cảnh này, ngay cả vị Đại Đế vừa chế nhạo cũng phải thầm kinh ngạc. Theo dự tính của hắn, Tiêu Chính Văn không ra tay thì sẽ không sao, nếu dám ra tay, chắc chắn sẽ biến thành tro tàn trong chốc lát. Nhưng kết quả là Tiêu Chính Văn không hề biến thành tro tàn, mà thậm chí còn không mất một sợi tóc nào. “Mạnh thật!” Lúc này, mấy vị cao thủ Đại Đế khác cũng vội vàng chạy tới. Trước khi rời đi, Khổng Tề Thiên đã giao Võ Anh Hào và Tề Thiên Thư Viện cho bọn họ canh giữ, nếu có sai sót gì, cho dù Khổng Tề Thiên không trách bọn họ, thì bọn họ cũng cảm thấy áy náy. Dù sao Võ Anh Hào cũng là nhân vật quan trọng sẽ quyết định nhà họ Khổng và nhà họ Võ sẽ đấu hay hòa, hơn nữa, Khổng Tề Thiên còn nói ra rất nhiều bí mật của Tiêu Chính Văn. Nếu Võ Anh Hào trốn thoát, hậu quả sẽ rất khó lường. “Cho dù anh có lực chiến mạnh mẽ, nhưng chỉ cần chưa đạt đến Thiên Cảnh thì cũng chẳng là gì trước mặt tôi!” Một trong những vị cao thủ Đại Đế lạnh lùng nói.Hắn là tay sai của Điền Văn, đã theo Điền Văn từ thời kỳ Chiến Quốc.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Không có bất kỳ trận pháp nào, chỉ có sức mạnh thuần túy, nhưng dù sao đây cũng là Cửu Châu Đỉnh,cho dù chỉ dùng sức mạnh thuần túy thì cũng không thể coi thường. Đòn tấn công này gần như san bằng khoảng sân giam giữ Võ Anh Hào. “Ai? Cửu Châu Thần Đỉnh?” Vừa dứt lời, Cửu Châu Đỉnh đã hạ xuống. “Hừ! Đi mòn giày sắt tìm không thấy, không tốn công sức lại tìm ra! Không ngờ ngồi yên trong nhà lại có người dâng Cửu Châu Thần Đỉnh đến cửa!” Một vị Đại Đế chế nhạo. Dù sao đây cũng là địa bàn của bọn họ, lại có đại trận hộ sơn, bọn họ đương nhiên có ưu thế hơn. Chỉ cần đối phương không phải cao thủ Thiên Cảnh thì đừng hòng sống sót bước ra khỏi Tề Thiên Thư Viện. Quả nhiên, cái đỉnh lớn vừa hạ xuống khoảng sân, một màn ánh sáng xanh tỏa ra, che phủ cả khoảng sân. Khác với lần trước giết Triệu Xá, thứ mà Tiêu Chính Văn phải đối mặt lần này là đại trận hộ sơn còn sót lại từ thời cổ đại của Tề Thiên Thư Viện. Khi Đại Đỉnh khổng lồ chạm vào bức màn ánh sáng xanh tạo ra một tiếng động lớn kinh thiên động địa. “Rầm!” Tiếng động lớn làm cho tất cả các ngôi nhà trong bán kính vài kilomet sụp đổ! Mặc dù đại trận hộ sơn của Tề Thiên Thư Viện đã được truyền lại từ thời xa xưa, nhưng Cửu Châu Thần Đỉnh lại mang sức mạnh Cửu Châu, cũng không hề tầm thường. Khi hai thứ va chạm, không khí cũng rung chuyển theo. Cả hai đều là vũ khí thượng cổ, mặc dù đại trận hộ sơn và Cửu Châu Đỉnh đều không hề hấn gì, nhưng một luồng sức mạnh mạnh mẽ lại lao thẳng đến Tiêu Chính Văn. Nếu là người khác, e rằng lúc này đã bị đánh cho tan nát. Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ lùi lại một bước. Nhìn thấy cảnh này, ngay cả vị Đại Đế vừa chế nhạo cũng phải thầm kinh ngạc. Theo dự tính của hắn, Tiêu Chính Văn không ra tay thì sẽ không sao, nếu dám ra tay, chắc chắn sẽ biến thành tro tàn trong chốc lát. Nhưng kết quả là Tiêu Chính Văn không hề biến thành tro tàn, mà thậm chí còn không mất một sợi tóc nào. “Mạnh thật!” Lúc này, mấy vị cao thủ Đại Đế khác cũng vội vàng chạy tới. Trước khi rời đi, Khổng Tề Thiên đã giao Võ Anh Hào và Tề Thiên Thư Viện cho bọn họ canh giữ, nếu có sai sót gì, cho dù Khổng Tề Thiên không trách bọn họ, thì bọn họ cũng cảm thấy áy náy. Dù sao Võ Anh Hào cũng là nhân vật quan trọng sẽ quyết định nhà họ Khổng và nhà họ Võ sẽ đấu hay hòa, hơn nữa, Khổng Tề Thiên còn nói ra rất nhiều bí mật của Tiêu Chính Văn. Nếu Võ Anh Hào trốn thoát, hậu quả sẽ rất khó lường. “Cho dù anh có lực chiến mạnh mẽ, nhưng chỉ cần chưa đạt đến Thiên Cảnh thì cũng chẳng là gì trước mặt tôi!” Một trong những vị cao thủ Đại Đế lạnh lùng nói.Hắn là tay sai của Điền Văn, đã theo Điền Văn từ thời kỳ Chiến Quốc.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Không có bất kỳ trận pháp nào, chỉ có sức mạnh thuần túy, nhưng dù sao đây cũng là Cửu Châu Đỉnh,cho dù chỉ dùng sức mạnh thuần túy thì cũng không thể coi thường. Đòn tấn công này gần như san bằng khoảng sân giam giữ Võ Anh Hào. “Ai? Cửu Châu Thần Đỉnh?” Vừa dứt lời, Cửu Châu Đỉnh đã hạ xuống. “Hừ! Đi mòn giày sắt tìm không thấy, không tốn công sức lại tìm ra! Không ngờ ngồi yên trong nhà lại có người dâng Cửu Châu Thần Đỉnh đến cửa!” Một vị Đại Đế chế nhạo. Dù sao đây cũng là địa bàn của bọn họ, lại có đại trận hộ sơn, bọn họ đương nhiên có ưu thế hơn. Chỉ cần đối phương không phải cao thủ Thiên Cảnh thì đừng hòng sống sót bước ra khỏi Tề Thiên Thư Viện. Quả nhiên, cái đỉnh lớn vừa hạ xuống khoảng sân, một màn ánh sáng xanh tỏa ra, che phủ cả khoảng sân. Khác với lần trước giết Triệu Xá, thứ mà Tiêu Chính Văn phải đối mặt lần này là đại trận hộ sơn còn sót lại từ thời cổ đại của Tề Thiên Thư Viện. Khi Đại Đỉnh khổng lồ chạm vào bức màn ánh sáng xanh tạo ra một tiếng động lớn kinh thiên động địa. “Rầm!” Tiếng động lớn làm cho tất cả các ngôi nhà trong bán kính vài kilomet sụp đổ! Mặc dù đại trận hộ sơn của Tề Thiên Thư Viện đã được truyền lại từ thời xa xưa, nhưng Cửu Châu Thần Đỉnh lại mang sức mạnh Cửu Châu, cũng không hề tầm thường. Khi hai thứ va chạm, không khí cũng rung chuyển theo. Cả hai đều là vũ khí thượng cổ, mặc dù đại trận hộ sơn và Cửu Châu Đỉnh đều không hề hấn gì, nhưng một luồng sức mạnh mạnh mẽ lại lao thẳng đến Tiêu Chính Văn. Nếu là người khác, e rằng lúc này đã bị đánh cho tan nát. Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ lùi lại một bước. Nhìn thấy cảnh này, ngay cả vị Đại Đế vừa chế nhạo cũng phải thầm kinh ngạc. Theo dự tính của hắn, Tiêu Chính Văn không ra tay thì sẽ không sao, nếu dám ra tay, chắc chắn sẽ biến thành tro tàn trong chốc lát. Nhưng kết quả là Tiêu Chính Văn không hề biến thành tro tàn, mà thậm chí còn không mất một sợi tóc nào. “Mạnh thật!” Lúc này, mấy vị cao thủ Đại Đế khác cũng vội vàng chạy tới. Trước khi rời đi, Khổng Tề Thiên đã giao Võ Anh Hào và Tề Thiên Thư Viện cho bọn họ canh giữ, nếu có sai sót gì, cho dù Khổng Tề Thiên không trách bọn họ, thì bọn họ cũng cảm thấy áy náy. Dù sao Võ Anh Hào cũng là nhân vật quan trọng sẽ quyết định nhà họ Khổng và nhà họ Võ sẽ đấu hay hòa, hơn nữa, Khổng Tề Thiên còn nói ra rất nhiều bí mật của Tiêu Chính Văn. Nếu Võ Anh Hào trốn thoát, hậu quả sẽ rất khó lường. “Cho dù anh có lực chiến mạnh mẽ, nhưng chỉ cần chưa đạt đến Thiên Cảnh thì cũng chẳng là gì trước mặt tôi!” Một trong những vị cao thủ Đại Đế lạnh lùng nói.Hắn là tay sai của Điền Văn, đã theo Điền Văn từ thời kỳ Chiến Quốc.