Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 4357
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4357 So với bốn cậu chủ Chiến Quốc, Đế Quân chỉ có Đế Cảnh cấp bảy này của Inoue không thể lên võ đài. “Gì cơ? Đánh với tôi?” Inoue làm như thế vừa nghe được một câu nói nực cười nhất, lạnh lùng chế giễu: “Tiêu Chính Văn, đừng quên cậu đã bị thương nặng, tôi chỉ cần một ngón tay cũng đủ nghiền nát cậu thành bột”. Nghe thế Tiêu Chính Văn lạnh nhạt cười, xoay người nhìn Trương Việt nói: “Nếu muốn giết ông ta thật thì chẳng qua chỉ mà một chiêu nửa thức thôi”. “Nhưng hôm nay tôi sẽ để đệ tử nhà họ Trương các người nhìn rõ vào điểm tuyệt diệu của truyền thừa Tổ Long”. “Vì các người là người canh giữ mộ của Tổ Long nên có lẽ sẽ tự tin kiên định, không dao động bởi bất kỳ ngoại vật nào”. Nói rồi Tiêu Chính Văn chỉ tay lên trời, lạnh lùng nói: “Sấm đến”. “Ầm!” Ngay tức khắc có một tia màu xanh lam lao đến. Đó không chỉ là một tia sấm chớp bình thường mà là sấm điện cực lớn to hơn tàu hỏa ba lần đánh vào không trung. Tiêu Chính Văn chỉ đưa một ngón tay, sấm chớp cực lớn đó như một con rắn lượn vòng trên ngón tay Tiêu Chính Văn. Trong không trung từng tiếng sấm vang lên không dứt, người nhà họ Trương nhìn mà hoảng sợ. “Mưa đến”. Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, cơn mưa lớn xối xả rơi xuống, chỉ là trong những giọt mưa này đều có tử khí. Đúng thế! Đây chính là mưa tử vong đáng sợ nhất trong Thiên Tuyệt Trận. Có thể vô hình chung tiêu hao sinh khí trong người đối thủ, giết người một cách lặng lẽ. “Gió nổi!” Vừa dứt lời, trung tâm sân nhà họ Trương lập tức nổi lên một cơn lốc xoáy khổng lồ có diện tích tương đương với một sân bóng. Trung tâm của cơn lốc, từng ánh điện màu tím xuyên qua dẫn đến thẳng bầu trời, đáng sợ như thể mở ra cánh cửa không gian khác. Nhìn thấy cảnh tượng này không chỉ người nhà họ Trương mặt mày trắng như tờ mà ngay cả Inoue cũng nổi da gà cả người. Da đầu tê lại, mồ hôi lạnh thi nhau chảy dọc theo gương mặt Inoue. Vì mặc dù khí tức này không thuộc về cấp bậc Đế Quân nhưng lại mạnh hơn Đế Quân. Cuối cùng Inoue cũng hiểu tại sao Tiêu Chính Văn lại được các đại tài thời cổ xưa của Hoa Quốc lựa chọn và bảo vệ. Ngay cả cao thủ cảnh giới Đế Quân như ông ta cũng cảm thấy khá áp lực khi đối mặt với Tiêu Chính Văn. “Bí thuật Âm Dương thật sự đâu phải là thứ mà ông có thể tưởng tượng được”. Inoue vừa nhấc tay lên, hai thanh Thiên Đao một đen một trắng chém dọc xuống.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4357 So với bốn cậu chủ Chiến Quốc, Đế Quân chỉ có Đế Cảnh cấp bảy này của Inoue không thể lên võ đài. “Gì cơ? Đánh với tôi?” Inoue làm như thế vừa nghe được một câu nói nực cười nhất, lạnh lùng chế giễu: “Tiêu Chính Văn, đừng quên cậu đã bị thương nặng, tôi chỉ cần một ngón tay cũng đủ nghiền nát cậu thành bột”. Nghe thế Tiêu Chính Văn lạnh nhạt cười, xoay người nhìn Trương Việt nói: “Nếu muốn giết ông ta thật thì chẳng qua chỉ mà một chiêu nửa thức thôi”. “Nhưng hôm nay tôi sẽ để đệ tử nhà họ Trương các người nhìn rõ vào điểm tuyệt diệu của truyền thừa Tổ Long”. “Vì các người là người canh giữ mộ của Tổ Long nên có lẽ sẽ tự tin kiên định, không dao động bởi bất kỳ ngoại vật nào”. Nói rồi Tiêu Chính Văn chỉ tay lên trời, lạnh lùng nói: “Sấm đến”. “Ầm!” Ngay tức khắc có một tia màu xanh lam lao đến. Đó không chỉ là một tia sấm chớp bình thường mà là sấm điện cực lớn to hơn tàu hỏa ba lần đánh vào không trung. Tiêu Chính Văn chỉ đưa một ngón tay, sấm chớp cực lớn đó như một con rắn lượn vòng trên ngón tay Tiêu Chính Văn. Trong không trung từng tiếng sấm vang lên không dứt, người nhà họ Trương nhìn mà hoảng sợ. “Mưa đến”. Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, cơn mưa lớn xối xả rơi xuống, chỉ là trong những giọt mưa này đều có tử khí. Đúng thế! Đây chính là mưa tử vong đáng sợ nhất trong Thiên Tuyệt Trận. Có thể vô hình chung tiêu hao sinh khí trong người đối thủ, giết người một cách lặng lẽ. “Gió nổi!” Vừa dứt lời, trung tâm sân nhà họ Trương lập tức nổi lên một cơn lốc xoáy khổng lồ có diện tích tương đương với một sân bóng. Trung tâm của cơn lốc, từng ánh điện màu tím xuyên qua dẫn đến thẳng bầu trời, đáng sợ như thể mở ra cánh cửa không gian khác. Nhìn thấy cảnh tượng này không chỉ người nhà họ Trương mặt mày trắng như tờ mà ngay cả Inoue cũng nổi da gà cả người. Da đầu tê lại, mồ hôi lạnh thi nhau chảy dọc theo gương mặt Inoue. Vì mặc dù khí tức này không thuộc về cấp bậc Đế Quân nhưng lại mạnh hơn Đế Quân. Cuối cùng Inoue cũng hiểu tại sao Tiêu Chính Văn lại được các đại tài thời cổ xưa của Hoa Quốc lựa chọn và bảo vệ. Ngay cả cao thủ cảnh giới Đế Quân như ông ta cũng cảm thấy khá áp lực khi đối mặt với Tiêu Chính Văn. “Bí thuật Âm Dương thật sự đâu phải là thứ mà ông có thể tưởng tượng được”. Inoue vừa nhấc tay lên, hai thanh Thiên Đao một đen một trắng chém dọc xuống.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4357 So với bốn cậu chủ Chiến Quốc, Đế Quân chỉ có Đế Cảnh cấp bảy này của Inoue không thể lên võ đài. “Gì cơ? Đánh với tôi?” Inoue làm như thế vừa nghe được một câu nói nực cười nhất, lạnh lùng chế giễu: “Tiêu Chính Văn, đừng quên cậu đã bị thương nặng, tôi chỉ cần một ngón tay cũng đủ nghiền nát cậu thành bột”. Nghe thế Tiêu Chính Văn lạnh nhạt cười, xoay người nhìn Trương Việt nói: “Nếu muốn giết ông ta thật thì chẳng qua chỉ mà một chiêu nửa thức thôi”. “Nhưng hôm nay tôi sẽ để đệ tử nhà họ Trương các người nhìn rõ vào điểm tuyệt diệu của truyền thừa Tổ Long”. “Vì các người là người canh giữ mộ của Tổ Long nên có lẽ sẽ tự tin kiên định, không dao động bởi bất kỳ ngoại vật nào”. Nói rồi Tiêu Chính Văn chỉ tay lên trời, lạnh lùng nói: “Sấm đến”. “Ầm!” Ngay tức khắc có một tia màu xanh lam lao đến. Đó không chỉ là một tia sấm chớp bình thường mà là sấm điện cực lớn to hơn tàu hỏa ba lần đánh vào không trung. Tiêu Chính Văn chỉ đưa một ngón tay, sấm chớp cực lớn đó như một con rắn lượn vòng trên ngón tay Tiêu Chính Văn. Trong không trung từng tiếng sấm vang lên không dứt, người nhà họ Trương nhìn mà hoảng sợ. “Mưa đến”. Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, cơn mưa lớn xối xả rơi xuống, chỉ là trong những giọt mưa này đều có tử khí. Đúng thế! Đây chính là mưa tử vong đáng sợ nhất trong Thiên Tuyệt Trận. Có thể vô hình chung tiêu hao sinh khí trong người đối thủ, giết người một cách lặng lẽ. “Gió nổi!” Vừa dứt lời, trung tâm sân nhà họ Trương lập tức nổi lên một cơn lốc xoáy khổng lồ có diện tích tương đương với một sân bóng. Trung tâm của cơn lốc, từng ánh điện màu tím xuyên qua dẫn đến thẳng bầu trời, đáng sợ như thể mở ra cánh cửa không gian khác. Nhìn thấy cảnh tượng này không chỉ người nhà họ Trương mặt mày trắng như tờ mà ngay cả Inoue cũng nổi da gà cả người. Da đầu tê lại, mồ hôi lạnh thi nhau chảy dọc theo gương mặt Inoue. Vì mặc dù khí tức này không thuộc về cấp bậc Đế Quân nhưng lại mạnh hơn Đế Quân. Cuối cùng Inoue cũng hiểu tại sao Tiêu Chính Văn lại được các đại tài thời cổ xưa của Hoa Quốc lựa chọn và bảo vệ. Ngay cả cao thủ cảnh giới Đế Quân như ông ta cũng cảm thấy khá áp lực khi đối mặt với Tiêu Chính Văn. “Bí thuật Âm Dương thật sự đâu phải là thứ mà ông có thể tưởng tượng được”. Inoue vừa nhấc tay lên, hai thanh Thiên Đao một đen một trắng chém dọc xuống.