Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 4374
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4374 Đi đến trước cổng, Tiêu Chính Văn mới ngẩng đầu lên nhìn hòa thượng Tanaka trong không trung: “Không lâu nữa các ông sẽ quỳ xuống cầu xin tôi quay lại”. “Hãy nhớ những lời tôi nói hôm nay, là quỳ xuống cầu xin”. Nói rồi Tiêu Chính Văn dẫn người nhà họ Trương rời khỏi nhà chính nhà họ Trương. Cả hàng chục ngàn người rầm rộ rời khỏi thành Minh Nguyệt. Nhưng cho dù nhìn thế nào cũng thấy bóng lưng Tiêu Chính Văn và người nhà họ Trương có vẻ lạnh lùng. “Cậu Tiêu, cứ đi từ từ! Thứ cho tôi lớn tuổi, sức khỏe không tốt, không thể đưa tiễn. Sau này nếu đến thành Minh Nguyệt, mong cậu Tiêu có thể đến nhà họ Hạ uống một tách trà thơm”. Hạ Thương Nhan chế giễu. Điền Văn ở bên cạnh quay đầu nhìn bóng lưng mấy người Tiêu Chính Văn cười mỉa. “Xem ra tôi vẫn đánh giá cao anh ta quá, chưa tận thế sao có thể có anh hùng thật?” Nói đến đây Điền Văn lắc đầu, sau đó quay lại xe ngựa. Thật ra dù Tiêu Chính Văn có gan đánh, nếu thua cũng tốt hơn vội vàng bỏ chạy như vậy. Hắn nghĩ một khi mất đi thứ gọi là thể diện, có muốn lấy lại cũng khó như lên trời. Dù sao ở cả vùng ngoài lãnh thổ hay thế tục cũng đã có ấn tượng khó phai, mặc dù mọi người đều không nói rõ nhưng khó tránh khỏi thầm suy đoán sức mạnh trước kia của Tiêu Chính Văn chẳng qua là bắt nạt kẻ yếu mà thôi. Tiêu Chính Văn cũng biết sợ khi đối mặt với cao thủ thật sự? Khổng Tề Thiên lạnh lùng nhìn bóng lưng rời đi của Tiêu Chính Văn, nhưng trong lòng lại cảm thấy không cam tâm. Vốn dĩ ông ta nghĩ hôm nay Tiêu Chính Văn sẽ liều lĩnh ra tay như lúc chém chết tám cao thủ Đế Cảnh. Ông ta cũng nhân cơ hội này hợp sức với hòa thượng Tanaka và Điền Văn giết Tiêu Chính Văn tại đây. Nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại bỏ đi như thế? Mặc dù trước đây cả vùng ngoài lãnh thổ đã truyền đi rất nhiều tin đồn xấu, không ít người nói xấu sau lưng Tiêu Chính Văn, thậm chí khinh thường Tiêu Chính Văn. Nhưng một phân thân của Khổng Tề Thiên từng đánh nhau với Tiêu Chính Văn, không ai biết rõ sự đáng sợ của Tiêu Chính Văn bằng ông ta. Thế nên cho dù bên ngoài có tin đồn gì, trong lòng Khổng Tề Thiên vẫn luôn tồn tại sự cảnh giác. Nhưng hôm nay Tiêu Chính Văn lại khiến Khổng Tề Thiên rất thất vọng. Tiêu Chính Văn thế mà lại chủ động nhường bước ngay trước mặt mọi người, hơn nữa còn dẫn người nhà họ Trương lặng lẽ bỏ đi. Từ nay về sau, không chỉ vùng ngoài lãnh thổ mà e là cả thế tục cũng sẽ không có chỗ cho Tiêu Chính Văn dung thân nữa. Dù sau này tu vi của Tiêu Chính Văn có thể đạt đến cảnh giới Đế Quân thì cũng không thể rửa sạch được mối nhục hôm nay. Đồng nghĩa với việc cúi đầu chịu thua hòa thượng Tanaka trước biết bao nhiêu người.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4374 Đi đến trước cổng, Tiêu Chính Văn mới ngẩng đầu lên nhìn hòa thượng Tanaka trong không trung: “Không lâu nữa các ông sẽ quỳ xuống cầu xin tôi quay lại”. “Hãy nhớ những lời tôi nói hôm nay, là quỳ xuống cầu xin”. Nói rồi Tiêu Chính Văn dẫn người nhà họ Trương rời khỏi nhà chính nhà họ Trương. Cả hàng chục ngàn người rầm rộ rời khỏi thành Minh Nguyệt. Nhưng cho dù nhìn thế nào cũng thấy bóng lưng Tiêu Chính Văn và người nhà họ Trương có vẻ lạnh lùng. “Cậu Tiêu, cứ đi từ từ! Thứ cho tôi lớn tuổi, sức khỏe không tốt, không thể đưa tiễn. Sau này nếu đến thành Minh Nguyệt, mong cậu Tiêu có thể đến nhà họ Hạ uống một tách trà thơm”. Hạ Thương Nhan chế giễu. Điền Văn ở bên cạnh quay đầu nhìn bóng lưng mấy người Tiêu Chính Văn cười mỉa. “Xem ra tôi vẫn đánh giá cao anh ta quá, chưa tận thế sao có thể có anh hùng thật?” Nói đến đây Điền Văn lắc đầu, sau đó quay lại xe ngựa. Thật ra dù Tiêu Chính Văn có gan đánh, nếu thua cũng tốt hơn vội vàng bỏ chạy như vậy. Hắn nghĩ một khi mất đi thứ gọi là thể diện, có muốn lấy lại cũng khó như lên trời. Dù sao ở cả vùng ngoài lãnh thổ hay thế tục cũng đã có ấn tượng khó phai, mặc dù mọi người đều không nói rõ nhưng khó tránh khỏi thầm suy đoán sức mạnh trước kia của Tiêu Chính Văn chẳng qua là bắt nạt kẻ yếu mà thôi. Tiêu Chính Văn cũng biết sợ khi đối mặt với cao thủ thật sự? Khổng Tề Thiên lạnh lùng nhìn bóng lưng rời đi của Tiêu Chính Văn, nhưng trong lòng lại cảm thấy không cam tâm. Vốn dĩ ông ta nghĩ hôm nay Tiêu Chính Văn sẽ liều lĩnh ra tay như lúc chém chết tám cao thủ Đế Cảnh. Ông ta cũng nhân cơ hội này hợp sức với hòa thượng Tanaka và Điền Văn giết Tiêu Chính Văn tại đây. Nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại bỏ đi như thế? Mặc dù trước đây cả vùng ngoài lãnh thổ đã truyền đi rất nhiều tin đồn xấu, không ít người nói xấu sau lưng Tiêu Chính Văn, thậm chí khinh thường Tiêu Chính Văn. Nhưng một phân thân của Khổng Tề Thiên từng đánh nhau với Tiêu Chính Văn, không ai biết rõ sự đáng sợ của Tiêu Chính Văn bằng ông ta. Thế nên cho dù bên ngoài có tin đồn gì, trong lòng Khổng Tề Thiên vẫn luôn tồn tại sự cảnh giác. Nhưng hôm nay Tiêu Chính Văn lại khiến Khổng Tề Thiên rất thất vọng. Tiêu Chính Văn thế mà lại chủ động nhường bước ngay trước mặt mọi người, hơn nữa còn dẫn người nhà họ Trương lặng lẽ bỏ đi. Từ nay về sau, không chỉ vùng ngoài lãnh thổ mà e là cả thế tục cũng sẽ không có chỗ cho Tiêu Chính Văn dung thân nữa. Dù sau này tu vi của Tiêu Chính Văn có thể đạt đến cảnh giới Đế Quân thì cũng không thể rửa sạch được mối nhục hôm nay. Đồng nghĩa với việc cúi đầu chịu thua hòa thượng Tanaka trước biết bao nhiêu người.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4374 Đi đến trước cổng, Tiêu Chính Văn mới ngẩng đầu lên nhìn hòa thượng Tanaka trong không trung: “Không lâu nữa các ông sẽ quỳ xuống cầu xin tôi quay lại”. “Hãy nhớ những lời tôi nói hôm nay, là quỳ xuống cầu xin”. Nói rồi Tiêu Chính Văn dẫn người nhà họ Trương rời khỏi nhà chính nhà họ Trương. Cả hàng chục ngàn người rầm rộ rời khỏi thành Minh Nguyệt. Nhưng cho dù nhìn thế nào cũng thấy bóng lưng Tiêu Chính Văn và người nhà họ Trương có vẻ lạnh lùng. “Cậu Tiêu, cứ đi từ từ! Thứ cho tôi lớn tuổi, sức khỏe không tốt, không thể đưa tiễn. Sau này nếu đến thành Minh Nguyệt, mong cậu Tiêu có thể đến nhà họ Hạ uống một tách trà thơm”. Hạ Thương Nhan chế giễu. Điền Văn ở bên cạnh quay đầu nhìn bóng lưng mấy người Tiêu Chính Văn cười mỉa. “Xem ra tôi vẫn đánh giá cao anh ta quá, chưa tận thế sao có thể có anh hùng thật?” Nói đến đây Điền Văn lắc đầu, sau đó quay lại xe ngựa. Thật ra dù Tiêu Chính Văn có gan đánh, nếu thua cũng tốt hơn vội vàng bỏ chạy như vậy. Hắn nghĩ một khi mất đi thứ gọi là thể diện, có muốn lấy lại cũng khó như lên trời. Dù sao ở cả vùng ngoài lãnh thổ hay thế tục cũng đã có ấn tượng khó phai, mặc dù mọi người đều không nói rõ nhưng khó tránh khỏi thầm suy đoán sức mạnh trước kia của Tiêu Chính Văn chẳng qua là bắt nạt kẻ yếu mà thôi. Tiêu Chính Văn cũng biết sợ khi đối mặt với cao thủ thật sự? Khổng Tề Thiên lạnh lùng nhìn bóng lưng rời đi của Tiêu Chính Văn, nhưng trong lòng lại cảm thấy không cam tâm. Vốn dĩ ông ta nghĩ hôm nay Tiêu Chính Văn sẽ liều lĩnh ra tay như lúc chém chết tám cao thủ Đế Cảnh. Ông ta cũng nhân cơ hội này hợp sức với hòa thượng Tanaka và Điền Văn giết Tiêu Chính Văn tại đây. Nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại bỏ đi như thế? Mặc dù trước đây cả vùng ngoài lãnh thổ đã truyền đi rất nhiều tin đồn xấu, không ít người nói xấu sau lưng Tiêu Chính Văn, thậm chí khinh thường Tiêu Chính Văn. Nhưng một phân thân của Khổng Tề Thiên từng đánh nhau với Tiêu Chính Văn, không ai biết rõ sự đáng sợ của Tiêu Chính Văn bằng ông ta. Thế nên cho dù bên ngoài có tin đồn gì, trong lòng Khổng Tề Thiên vẫn luôn tồn tại sự cảnh giác. Nhưng hôm nay Tiêu Chính Văn lại khiến Khổng Tề Thiên rất thất vọng. Tiêu Chính Văn thế mà lại chủ động nhường bước ngay trước mặt mọi người, hơn nữa còn dẫn người nhà họ Trương lặng lẽ bỏ đi. Từ nay về sau, không chỉ vùng ngoài lãnh thổ mà e là cả thế tục cũng sẽ không có chỗ cho Tiêu Chính Văn dung thân nữa. Dù sau này tu vi của Tiêu Chính Văn có thể đạt đến cảnh giới Đế Quân thì cũng không thể rửa sạch được mối nhục hôm nay. Đồng nghĩa với việc cúi đầu chịu thua hòa thượng Tanaka trước biết bao nhiêu người.