Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 4467

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4467 “Cậu chủ không thể xem thường đám người Điền Văn, dù sao đến giờ cũng không biết được rốt cuộc chúng đã trải qua những gì ở Minh Hà”, Ngụy Võ Hầu cẩn trọng nói. Sở dĩ ông ta có thể có được ngày hôm nay một phần là do khả năng lĩnh hội hơn người, mặt khác là bản thân ông ta cẩn trọng từng chút. Người xưa thường nói, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm, thế giới này quá rộng lớn đến nỗi những người sống mấy trăm năm như họ cũng chỉ hiểu được một góc của thế giới này thôi. Hơn nữa chuyến đi Minh Hà ngoài đám người Điền Văn, thậm chí ngay cả người hầu đi theo họ cũng đều bị giết. Theo lý tổn thất nhiều cao thủ Đế Cảnh như thế thì các thế lực phải có phản ứng rất lớn mới đúng, nhưng thoáng chốc đã nửa năm trôi qua mà dù là Điền Văn hay nhà họ Khổng, thậm chí là Thánh Giáo Đình cũng không nhắc đến một chữ về chuyện này. Chứng tỏ thật ra ngay từ đầu, các cao thủ Đế Cảnh đó đã trở thành vật hy sinh của đám người kia. Mà đám người Điền Văn trở về từ Minh Hà chưa đến ba ngày đã lần lượt đột phá Thiên Cảnh, điều này càng khiến người ta cảm thấy nghi ngờ. “Hừ, sức mạnh bí ẩn? Nếu đúng là thế thật thì đám người kia càng không có gì đáng lo rồi”. Ngụy Vinh Kỳ cười nhạo nói: “Mượn sức sức mạnh bên ngoài trước giờ đều là điều cấm kỵ, rèn sắt còn phải biết lượng sức, thực lực của bản thân không tương xứng, chỉ dựa vào ngoại lực thì cuối cùng cũng chẳng ra làm sao cả”. “Ngược lại là ông, hoàn toàn dựa vào khả năng lĩnh hội của mình, đột phá Thiên Cảnh cũng là có một không hai trên thế giới này, ngay cả thời kỳ Tiên Tần cũng không có nhiều thiên tài như ông”. Cho dù là Bạch Khởi hay Hạng Vương, thậm chí là mấy nhân vật tầm cỡ danh tiếng vang khắp nơi thì đều đột phá đến cảnh giới cực cao Thiên Cảnh này ở tuổi bảy tám trăm thôi. “Cho dù tôi đột phá, cũng là sau đám người Điền Văn, thuộc hạ vẫn chưa thể mang hào quang về cho nhà họ Ngụy”, sắc mặt Ngụy Võ Hầu trở nên khó coi thở dài. Lúc đầu ông ta nghĩ bản thân chắc chắn sẽ là cường giả đầu tiên bước vào Thiên Cảnh trong gần một trăm năm, đến lúc đó thậm chí ông ta có khả năng đấu với Tử Dư. Nước Ngụy cũng cũng nổi lên, vượt xa năm nước còn lại, thậm chí có thể khiến nước Tần nhìn nước Ngụy với con mắt khác. Nhưng không ngờ đám người Điền Văn lại đột phá trước ông ta một bước. “Chưa kể chúng vốn dĩ đã có ưu thế cực lớn, ai nấy đều mang trong mình khí tức của rồng, chỉ riềng lần đột phá này đã có vấn đề rồi”.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4467 “Cậu chủ không thể xem thường đám người Điền Văn, dù sao đến giờ cũng không biết được rốt cuộc chúng đã trải qua những gì ở Minh Hà”, Ngụy Võ Hầu cẩn trọng nói. Sở dĩ ông ta có thể có được ngày hôm nay một phần là do khả năng lĩnh hội hơn người, mặt khác là bản thân ông ta cẩn trọng từng chút. Người xưa thường nói, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm, thế giới này quá rộng lớn đến nỗi những người sống mấy trăm năm như họ cũng chỉ hiểu được một góc của thế giới này thôi. Hơn nữa chuyến đi Minh Hà ngoài đám người Điền Văn, thậm chí ngay cả người hầu đi theo họ cũng đều bị giết. Theo lý tổn thất nhiều cao thủ Đế Cảnh như thế thì các thế lực phải có phản ứng rất lớn mới đúng, nhưng thoáng chốc đã nửa năm trôi qua mà dù là Điền Văn hay nhà họ Khổng, thậm chí là Thánh Giáo Đình cũng không nhắc đến một chữ về chuyện này. Chứng tỏ thật ra ngay từ đầu, các cao thủ Đế Cảnh đó đã trở thành vật hy sinh của đám người kia. Mà đám người Điền Văn trở về từ Minh Hà chưa đến ba ngày đã lần lượt đột phá Thiên Cảnh, điều này càng khiến người ta cảm thấy nghi ngờ. “Hừ, sức mạnh bí ẩn? Nếu đúng là thế thật thì đám người kia càng không có gì đáng lo rồi”. Ngụy Vinh Kỳ cười nhạo nói: “Mượn sức sức mạnh bên ngoài trước giờ đều là điều cấm kỵ, rèn sắt còn phải biết lượng sức, thực lực của bản thân không tương xứng, chỉ dựa vào ngoại lực thì cuối cùng cũng chẳng ra làm sao cả”. “Ngược lại là ông, hoàn toàn dựa vào khả năng lĩnh hội của mình, đột phá Thiên Cảnh cũng là có một không hai trên thế giới này, ngay cả thời kỳ Tiên Tần cũng không có nhiều thiên tài như ông”. Cho dù là Bạch Khởi hay Hạng Vương, thậm chí là mấy nhân vật tầm cỡ danh tiếng vang khắp nơi thì đều đột phá đến cảnh giới cực cao Thiên Cảnh này ở tuổi bảy tám trăm thôi. “Cho dù tôi đột phá, cũng là sau đám người Điền Văn, thuộc hạ vẫn chưa thể mang hào quang về cho nhà họ Ngụy”, sắc mặt Ngụy Võ Hầu trở nên khó coi thở dài. Lúc đầu ông ta nghĩ bản thân chắc chắn sẽ là cường giả đầu tiên bước vào Thiên Cảnh trong gần một trăm năm, đến lúc đó thậm chí ông ta có khả năng đấu với Tử Dư. Nước Ngụy cũng cũng nổi lên, vượt xa năm nước còn lại, thậm chí có thể khiến nước Tần nhìn nước Ngụy với con mắt khác. Nhưng không ngờ đám người Điền Văn lại đột phá trước ông ta một bước. “Chưa kể chúng vốn dĩ đã có ưu thế cực lớn, ai nấy đều mang trong mình khí tức của rồng, chỉ riềng lần đột phá này đã có vấn đề rồi”.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4467 “Cậu chủ không thể xem thường đám người Điền Văn, dù sao đến giờ cũng không biết được rốt cuộc chúng đã trải qua những gì ở Minh Hà”, Ngụy Võ Hầu cẩn trọng nói. Sở dĩ ông ta có thể có được ngày hôm nay một phần là do khả năng lĩnh hội hơn người, mặt khác là bản thân ông ta cẩn trọng từng chút. Người xưa thường nói, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm, thế giới này quá rộng lớn đến nỗi những người sống mấy trăm năm như họ cũng chỉ hiểu được một góc của thế giới này thôi. Hơn nữa chuyến đi Minh Hà ngoài đám người Điền Văn, thậm chí ngay cả người hầu đi theo họ cũng đều bị giết. Theo lý tổn thất nhiều cao thủ Đế Cảnh như thế thì các thế lực phải có phản ứng rất lớn mới đúng, nhưng thoáng chốc đã nửa năm trôi qua mà dù là Điền Văn hay nhà họ Khổng, thậm chí là Thánh Giáo Đình cũng không nhắc đến một chữ về chuyện này. Chứng tỏ thật ra ngay từ đầu, các cao thủ Đế Cảnh đó đã trở thành vật hy sinh của đám người kia. Mà đám người Điền Văn trở về từ Minh Hà chưa đến ba ngày đã lần lượt đột phá Thiên Cảnh, điều này càng khiến người ta cảm thấy nghi ngờ. “Hừ, sức mạnh bí ẩn? Nếu đúng là thế thật thì đám người kia càng không có gì đáng lo rồi”. Ngụy Vinh Kỳ cười nhạo nói: “Mượn sức sức mạnh bên ngoài trước giờ đều là điều cấm kỵ, rèn sắt còn phải biết lượng sức, thực lực của bản thân không tương xứng, chỉ dựa vào ngoại lực thì cuối cùng cũng chẳng ra làm sao cả”. “Ngược lại là ông, hoàn toàn dựa vào khả năng lĩnh hội của mình, đột phá Thiên Cảnh cũng là có một không hai trên thế giới này, ngay cả thời kỳ Tiên Tần cũng không có nhiều thiên tài như ông”. Cho dù là Bạch Khởi hay Hạng Vương, thậm chí là mấy nhân vật tầm cỡ danh tiếng vang khắp nơi thì đều đột phá đến cảnh giới cực cao Thiên Cảnh này ở tuổi bảy tám trăm thôi. “Cho dù tôi đột phá, cũng là sau đám người Điền Văn, thuộc hạ vẫn chưa thể mang hào quang về cho nhà họ Ngụy”, sắc mặt Ngụy Võ Hầu trở nên khó coi thở dài. Lúc đầu ông ta nghĩ bản thân chắc chắn sẽ là cường giả đầu tiên bước vào Thiên Cảnh trong gần một trăm năm, đến lúc đó thậm chí ông ta có khả năng đấu với Tử Dư. Nước Ngụy cũng cũng nổi lên, vượt xa năm nước còn lại, thậm chí có thể khiến nước Tần nhìn nước Ngụy với con mắt khác. Nhưng không ngờ đám người Điền Văn lại đột phá trước ông ta một bước. “Chưa kể chúng vốn dĩ đã có ưu thế cực lớn, ai nấy đều mang trong mình khí tức của rồng, chỉ riềng lần đột phá này đã có vấn đề rồi”.

Chương 4467