Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 4494

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4494 Trước đây bọn họ đến Tề Thiên Thư Viện, Khổng Tề Thiên cũng phải chủ động ra cửa tiếp đón. Theo lý mà nói, thân phận của Tần Lương Ngọc còn kém xa Khổng Tề Thiên, lẽ nào không nên đích thân ra tiếp đón bọn họ sao? Nhưng Tần Lương Ngọc lại để mặc bọn họ ở cổng, hơn nữa còn sai một người lính Ngự Lâm ra dẫn bọn họ đến quán trà, đây là đang sỉ nhục bọn họ. “Thôi bỏ đi, dù sao bọn họ cũng sắp chết rồi!” Điền Văn hít sâu nói ẩn ý. Thực ra cho tới bây giờ, hắn vẫn nghi ngờ Điền Khải thông đồng với điện Thần Long từ trước. Mà thái độ thờ ơ của Tần Lương Ngọc càng khẳng định suy đoán của hắn. Tiêu Chính Văn đã chết, Tần Lương Ngọc to gan đến đâu thì cũng không dám coi thường cậu chủ như bọn họ. Nếu phía sau Tần Lương Ngọc không có ai chống lưng, chỉ dựa vào điện Thần Long thì bà ta dám vô lễ như vậy sao? Điền Khải cũng cười mỉa mai với Điền Văn, hiển nhiên, trong lòng hắn cũng có suy nghĩ như vậy. Khi Điền Văn và Điển Khải đến quán trà, Tần Lương Ngọc và Long Nguyệt chỉ liếc nhìn bọn họ, không hề đứng dậy, vẫn ngồi yên thưởng trà. “Các người thật to gan!” Điền Khải nghiến răng nói với Tần Lương Ngọc, đồng thời lại liếc nhìn Điền Văn. “Có gì không ổn sao?” Long Nguyệt ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Điền Khải, trong mắt không có một tia sợ hãi! “Hừ! Cô chỉ là một người hầu bên cạnh Tiêu Chính Văn, vậy mà dám nói chuyện với chúng tôi bằng giọng điệu như thế? Cho dù Tiêu Chính Văn còn sống thì anh ta cũng không dám khinh thường tôi!” Điền Khải vô cùng tức giận, một con nhóc vắt mũi chưa sạch mà cũng dám cãi lại hắn? “Giới thế tục có câu, bạn đến có rượu ngon, sói đến có súng săn! Chúng ta không phải bạn bè, cũng chẳng thân thiết gì cả, chúng tôi không chĩa súng vào đầu các người đã là khách khí lắm rồi!” Long Nguyệt lạnh lùng nói. “Cô…” Điền Khải còn chưa kịp nói xong, Tần Lương Ngọc đã lạnh lùng nói: “Hai vị từ xa xôi đến Đế Khư chắc không phải để ra vẻ thị uy đâu nhỉ? Có gì thì nói thẳng đi, chúng tôi còn có chuyện gấp!” Thái độ của Tần Lương Ngọc càng rõ ràng hơn, hoàn toàn không coi bọn họ ra gì. “Xem ra các người muốn tôi thay Tiêu Chính Văn dạy dỗ các người cách tiếp khách nhỉ!” Điền Văn lạnh lùng nhìn Tần Lương Ngọc và Long Nguyệt. “Không ngờ hai vị cậu chủ lại ức hiếp người khác, hơn nữa còn ức hiếp hai người phụ nữ yếu đuối! Lẽ nào các người không sợ mất mặt sao?” Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến, sau đó Trần Huy Tổ bước vào phòng trà.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4494 Trước đây bọn họ đến Tề Thiên Thư Viện, Khổng Tề Thiên cũng phải chủ động ra cửa tiếp đón. Theo lý mà nói, thân phận của Tần Lương Ngọc còn kém xa Khổng Tề Thiên, lẽ nào không nên đích thân ra tiếp đón bọn họ sao? Nhưng Tần Lương Ngọc lại để mặc bọn họ ở cổng, hơn nữa còn sai một người lính Ngự Lâm ra dẫn bọn họ đến quán trà, đây là đang sỉ nhục bọn họ. “Thôi bỏ đi, dù sao bọn họ cũng sắp chết rồi!” Điền Văn hít sâu nói ẩn ý. Thực ra cho tới bây giờ, hắn vẫn nghi ngờ Điền Khải thông đồng với điện Thần Long từ trước. Mà thái độ thờ ơ của Tần Lương Ngọc càng khẳng định suy đoán của hắn. Tiêu Chính Văn đã chết, Tần Lương Ngọc to gan đến đâu thì cũng không dám coi thường cậu chủ như bọn họ. Nếu phía sau Tần Lương Ngọc không có ai chống lưng, chỉ dựa vào điện Thần Long thì bà ta dám vô lễ như vậy sao? Điền Khải cũng cười mỉa mai với Điền Văn, hiển nhiên, trong lòng hắn cũng có suy nghĩ như vậy. Khi Điền Văn và Điển Khải đến quán trà, Tần Lương Ngọc và Long Nguyệt chỉ liếc nhìn bọn họ, không hề đứng dậy, vẫn ngồi yên thưởng trà. “Các người thật to gan!” Điền Khải nghiến răng nói với Tần Lương Ngọc, đồng thời lại liếc nhìn Điền Văn. “Có gì không ổn sao?” Long Nguyệt ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Điền Khải, trong mắt không có một tia sợ hãi! “Hừ! Cô chỉ là một người hầu bên cạnh Tiêu Chính Văn, vậy mà dám nói chuyện với chúng tôi bằng giọng điệu như thế? Cho dù Tiêu Chính Văn còn sống thì anh ta cũng không dám khinh thường tôi!” Điền Khải vô cùng tức giận, một con nhóc vắt mũi chưa sạch mà cũng dám cãi lại hắn? “Giới thế tục có câu, bạn đến có rượu ngon, sói đến có súng săn! Chúng ta không phải bạn bè, cũng chẳng thân thiết gì cả, chúng tôi không chĩa súng vào đầu các người đã là khách khí lắm rồi!” Long Nguyệt lạnh lùng nói. “Cô…” Điền Khải còn chưa kịp nói xong, Tần Lương Ngọc đã lạnh lùng nói: “Hai vị từ xa xôi đến Đế Khư chắc không phải để ra vẻ thị uy đâu nhỉ? Có gì thì nói thẳng đi, chúng tôi còn có chuyện gấp!” Thái độ của Tần Lương Ngọc càng rõ ràng hơn, hoàn toàn không coi bọn họ ra gì. “Xem ra các người muốn tôi thay Tiêu Chính Văn dạy dỗ các người cách tiếp khách nhỉ!” Điền Văn lạnh lùng nhìn Tần Lương Ngọc và Long Nguyệt. “Không ngờ hai vị cậu chủ lại ức hiếp người khác, hơn nữa còn ức hiếp hai người phụ nữ yếu đuối! Lẽ nào các người không sợ mất mặt sao?” Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến, sau đó Trần Huy Tổ bước vào phòng trà.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4494 Trước đây bọn họ đến Tề Thiên Thư Viện, Khổng Tề Thiên cũng phải chủ động ra cửa tiếp đón. Theo lý mà nói, thân phận của Tần Lương Ngọc còn kém xa Khổng Tề Thiên, lẽ nào không nên đích thân ra tiếp đón bọn họ sao? Nhưng Tần Lương Ngọc lại để mặc bọn họ ở cổng, hơn nữa còn sai một người lính Ngự Lâm ra dẫn bọn họ đến quán trà, đây là đang sỉ nhục bọn họ. “Thôi bỏ đi, dù sao bọn họ cũng sắp chết rồi!” Điền Văn hít sâu nói ẩn ý. Thực ra cho tới bây giờ, hắn vẫn nghi ngờ Điền Khải thông đồng với điện Thần Long từ trước. Mà thái độ thờ ơ của Tần Lương Ngọc càng khẳng định suy đoán của hắn. Tiêu Chính Văn đã chết, Tần Lương Ngọc to gan đến đâu thì cũng không dám coi thường cậu chủ như bọn họ. Nếu phía sau Tần Lương Ngọc không có ai chống lưng, chỉ dựa vào điện Thần Long thì bà ta dám vô lễ như vậy sao? Điền Khải cũng cười mỉa mai với Điền Văn, hiển nhiên, trong lòng hắn cũng có suy nghĩ như vậy. Khi Điền Văn và Điển Khải đến quán trà, Tần Lương Ngọc và Long Nguyệt chỉ liếc nhìn bọn họ, không hề đứng dậy, vẫn ngồi yên thưởng trà. “Các người thật to gan!” Điền Khải nghiến răng nói với Tần Lương Ngọc, đồng thời lại liếc nhìn Điền Văn. “Có gì không ổn sao?” Long Nguyệt ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Điền Khải, trong mắt không có một tia sợ hãi! “Hừ! Cô chỉ là một người hầu bên cạnh Tiêu Chính Văn, vậy mà dám nói chuyện với chúng tôi bằng giọng điệu như thế? Cho dù Tiêu Chính Văn còn sống thì anh ta cũng không dám khinh thường tôi!” Điền Khải vô cùng tức giận, một con nhóc vắt mũi chưa sạch mà cũng dám cãi lại hắn? “Giới thế tục có câu, bạn đến có rượu ngon, sói đến có súng săn! Chúng ta không phải bạn bè, cũng chẳng thân thiết gì cả, chúng tôi không chĩa súng vào đầu các người đã là khách khí lắm rồi!” Long Nguyệt lạnh lùng nói. “Cô…” Điền Khải còn chưa kịp nói xong, Tần Lương Ngọc đã lạnh lùng nói: “Hai vị từ xa xôi đến Đế Khư chắc không phải để ra vẻ thị uy đâu nhỉ? Có gì thì nói thẳng đi, chúng tôi còn có chuyện gấp!” Thái độ của Tần Lương Ngọc càng rõ ràng hơn, hoàn toàn không coi bọn họ ra gì. “Xem ra các người muốn tôi thay Tiêu Chính Văn dạy dỗ các người cách tiếp khách nhỉ!” Điền Văn lạnh lùng nhìn Tần Lương Ngọc và Long Nguyệt. “Không ngờ hai vị cậu chủ lại ức hiếp người khác, hơn nữa còn ức hiếp hai người phụ nữ yếu đuối! Lẽ nào các người không sợ mất mặt sao?” Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến, sau đó Trần Huy Tổ bước vào phòng trà.

Chương 4494