Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 4549

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Bảo năm người họ cùng lên rõ ràng là không xem họ ra gì. “Nếu cậu đã tự đâm đầu vào chỗ chết thì cũng đừng trách bọn tôi”, Khổng Tề Thiên nghiến răng, sắc mặt u ám cười gằn nói. “Ông là niềm hy vọng tương lai của nhà họ Khổng, lẽ nào còn phải để bọn tôi giúp ông đối phó với một người trẻ thế tục?”, Caseus nhìn Khổng Tề Thiên cười nhạo nói.“Hừ, không cần các người, một mình tôi là đủ”. Nói rồi Điền Văn bước lên trước. “Không ổn, hắn không phải là loại người mù quáng tự đại, chắc chắn có vấn đề, để đảm bảo an toàn chúng ta vẫn nên hợp sức lại giết hắn”. Điền Khải rất thận trọng nói. “Đúng thế, chỉ cần giết hắn, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn”. Khổng Tề Thiên cũng tán thành nói. Được Điền Khải và Khổng Tề Thiên nhắc nhở, những người còn lại cũng đều gật đầu đồng ý. Chỉ cần giết được Tiêu Chính Văn, mọi vấn đề đều được giải quyết, hơn nữa sau chuyện này còn có thể đẩy chuyện giết Ngụy Võ Hầu sang cho Tiêu Chính Văn. “Giết!” Điền Văn là người đầu tiên xông lên, tay cầm kiếm, một luồng sáng chói mắt đánh thẳng về phía Tiêu Chính Văn. Cùng lúc đó Khổng Tề Thiên cũng dâng cuộn trúc cổ lên. Trước đó ông ta từng đánh nhau với Tiêu Chính Văn mấy lần nên biết rõ sự đáng sợ của Tiêu Chính Văn, càng sẽ không nương tay vào lúc này. Đám người Điền Khải cũng đều sử dụng tuyệt học của mình, mỗi người đều chỉ ước gì có thể phanh thây Tiêu Chính Văn ra ngay lập tức. Có thể nói năm người họ gần như ra tay cùng một lúc, uy thế ngút trời, ngay cả đảo Huyền Không cũng rung chuyển nhẹ vì khí tức của năm người. Nhưng ngay lúc họ nghĩ Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết thì anh cũng cử động theo. Chỉ thấy Tiêu Chính Văn chậm rãi giơ tay lên, cách không trung tung ra một cú đấm. Cú đấm này có tác dụng tương tự như cú đấm trước đó của Long Hình. Có vẻ như khá bình thường nhưng lại có nội lực cực mạnh. Đến khi đám người Khổng Tề Thiên đánh đến trước mặt, khí tức quanh người Tiêu Chính Văn mới thay đổi, uy lực của cao thủ Thiên Cảnh bộc phát. Đám người kia còn chưa hoàn hồn thì đòn tấn công của Tiêu Chính Văn đã đánh vào ngực của Khổng Tề Thiên. “Phụt!” Thậm chí Khổng Tề Thiên chưa kịp thu lại cuộn trúc cổ thì đã nôn ra máu, cả người văng ra xa mấy mét. Mà uy lực cú đấm của Tiêu Chính Văn vẫn không giảm, lại đánh trúng Điền Văn, Điền Văn chỉ cảm thấy như tông vào một ngọn núi cao, thanh kiếm trong tay hắn còn chưa kịp tung ra đòn tấn công đã bị Tiêu Chính Văn đánh bay.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Bảo năm người họ cùng lên rõ ràng là không xem họ ra gì. “Nếu cậu đã tự đâm đầu vào chỗ chết thì cũng đừng trách bọn tôi”, Khổng Tề Thiên nghiến răng, sắc mặt u ám cười gằn nói. “Ông là niềm hy vọng tương lai của nhà họ Khổng, lẽ nào còn phải để bọn tôi giúp ông đối phó với một người trẻ thế tục?”, Caseus nhìn Khổng Tề Thiên cười nhạo nói.“Hừ, không cần các người, một mình tôi là đủ”. Nói rồi Điền Văn bước lên trước. “Không ổn, hắn không phải là loại người mù quáng tự đại, chắc chắn có vấn đề, để đảm bảo an toàn chúng ta vẫn nên hợp sức lại giết hắn”. Điền Khải rất thận trọng nói. “Đúng thế, chỉ cần giết hắn, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn”. Khổng Tề Thiên cũng tán thành nói. Được Điền Khải và Khổng Tề Thiên nhắc nhở, những người còn lại cũng đều gật đầu đồng ý. Chỉ cần giết được Tiêu Chính Văn, mọi vấn đề đều được giải quyết, hơn nữa sau chuyện này còn có thể đẩy chuyện giết Ngụy Võ Hầu sang cho Tiêu Chính Văn. “Giết!” Điền Văn là người đầu tiên xông lên, tay cầm kiếm, một luồng sáng chói mắt đánh thẳng về phía Tiêu Chính Văn. Cùng lúc đó Khổng Tề Thiên cũng dâng cuộn trúc cổ lên. Trước đó ông ta từng đánh nhau với Tiêu Chính Văn mấy lần nên biết rõ sự đáng sợ của Tiêu Chính Văn, càng sẽ không nương tay vào lúc này. Đám người Điền Khải cũng đều sử dụng tuyệt học của mình, mỗi người đều chỉ ước gì có thể phanh thây Tiêu Chính Văn ra ngay lập tức. Có thể nói năm người họ gần như ra tay cùng một lúc, uy thế ngút trời, ngay cả đảo Huyền Không cũng rung chuyển nhẹ vì khí tức của năm người. Nhưng ngay lúc họ nghĩ Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết thì anh cũng cử động theo. Chỉ thấy Tiêu Chính Văn chậm rãi giơ tay lên, cách không trung tung ra một cú đấm. Cú đấm này có tác dụng tương tự như cú đấm trước đó của Long Hình. Có vẻ như khá bình thường nhưng lại có nội lực cực mạnh. Đến khi đám người Khổng Tề Thiên đánh đến trước mặt, khí tức quanh người Tiêu Chính Văn mới thay đổi, uy lực của cao thủ Thiên Cảnh bộc phát. Đám người kia còn chưa hoàn hồn thì đòn tấn công của Tiêu Chính Văn đã đánh vào ngực của Khổng Tề Thiên. “Phụt!” Thậm chí Khổng Tề Thiên chưa kịp thu lại cuộn trúc cổ thì đã nôn ra máu, cả người văng ra xa mấy mét. Mà uy lực cú đấm của Tiêu Chính Văn vẫn không giảm, lại đánh trúng Điền Văn, Điền Văn chỉ cảm thấy như tông vào một ngọn núi cao, thanh kiếm trong tay hắn còn chưa kịp tung ra đòn tấn công đã bị Tiêu Chính Văn đánh bay.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Bảo năm người họ cùng lên rõ ràng là không xem họ ra gì. “Nếu cậu đã tự đâm đầu vào chỗ chết thì cũng đừng trách bọn tôi”, Khổng Tề Thiên nghiến răng, sắc mặt u ám cười gằn nói. “Ông là niềm hy vọng tương lai của nhà họ Khổng, lẽ nào còn phải để bọn tôi giúp ông đối phó với một người trẻ thế tục?”, Caseus nhìn Khổng Tề Thiên cười nhạo nói.“Hừ, không cần các người, một mình tôi là đủ”. Nói rồi Điền Văn bước lên trước. “Không ổn, hắn không phải là loại người mù quáng tự đại, chắc chắn có vấn đề, để đảm bảo an toàn chúng ta vẫn nên hợp sức lại giết hắn”. Điền Khải rất thận trọng nói. “Đúng thế, chỉ cần giết hắn, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn”. Khổng Tề Thiên cũng tán thành nói. Được Điền Khải và Khổng Tề Thiên nhắc nhở, những người còn lại cũng đều gật đầu đồng ý. Chỉ cần giết được Tiêu Chính Văn, mọi vấn đề đều được giải quyết, hơn nữa sau chuyện này còn có thể đẩy chuyện giết Ngụy Võ Hầu sang cho Tiêu Chính Văn. “Giết!” Điền Văn là người đầu tiên xông lên, tay cầm kiếm, một luồng sáng chói mắt đánh thẳng về phía Tiêu Chính Văn. Cùng lúc đó Khổng Tề Thiên cũng dâng cuộn trúc cổ lên. Trước đó ông ta từng đánh nhau với Tiêu Chính Văn mấy lần nên biết rõ sự đáng sợ của Tiêu Chính Văn, càng sẽ không nương tay vào lúc này. Đám người Điền Khải cũng đều sử dụng tuyệt học của mình, mỗi người đều chỉ ước gì có thể phanh thây Tiêu Chính Văn ra ngay lập tức. Có thể nói năm người họ gần như ra tay cùng một lúc, uy thế ngút trời, ngay cả đảo Huyền Không cũng rung chuyển nhẹ vì khí tức của năm người. Nhưng ngay lúc họ nghĩ Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết thì anh cũng cử động theo. Chỉ thấy Tiêu Chính Văn chậm rãi giơ tay lên, cách không trung tung ra một cú đấm. Cú đấm này có tác dụng tương tự như cú đấm trước đó của Long Hình. Có vẻ như khá bình thường nhưng lại có nội lực cực mạnh. Đến khi đám người Khổng Tề Thiên đánh đến trước mặt, khí tức quanh người Tiêu Chính Văn mới thay đổi, uy lực của cao thủ Thiên Cảnh bộc phát. Đám người kia còn chưa hoàn hồn thì đòn tấn công của Tiêu Chính Văn đã đánh vào ngực của Khổng Tề Thiên. “Phụt!” Thậm chí Khổng Tề Thiên chưa kịp thu lại cuộn trúc cổ thì đã nôn ra máu, cả người văng ra xa mấy mét. Mà uy lực cú đấm của Tiêu Chính Văn vẫn không giảm, lại đánh trúng Điền Văn, Điền Văn chỉ cảm thấy như tông vào một ngọn núi cao, thanh kiếm trong tay hắn còn chưa kịp tung ra đòn tấn công đã bị Tiêu Chính Văn đánh bay.

Chương 4549