Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 4564
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4564 Thấy Bàng Uyên sải bước tiến về phía đảo Huyền Không, Long Cổ vội vàng đứng dậy chắp tay chào hỏi Bàng Uyên! “Không cần đa lễ!” Bàng Uyên cười nhạt, sau đó nhìn về phía mấy người Điền Văn, sắc mặt khó đoán, lên tiếng: “Điền Văn, Điền Khải! Tôi cũng có chút nguồn gốc với Tổ Thượng của mấy người, hành vi của mấy người bây giờ thật sự khiến cho Tổ Thượng của mấy người phải cảm thấy hổ thẹn!” Điền Văn và Điền Khải bị Bàng Uyên chửi cho mất mặt ngay trước bao nhiêu người, thế nhưng đối diện trực tiếp với một trong số tứ kiệt Chiến Quốc, dù trong lòng họ có hàng nghìn hàng vạn nỗi uất ức thì cũng không dám thốt ra nửa chữ “không”! “Bỏ đi, lui xuống!” Bàng Uyên khinh thường xua tay với hai anh em Điền Văn, sau đó sải bước tiến về phía Tiêu Chính Văn. Tiêu Chính Văn chậm rãi đứng dậy, tiện tay thu khí vận Thiên Khu vào trong ống tay áo, sau đó chắp tay nói với Bàng Uyên: “Tham kiến tướng quân Bàng!” “Cậu Tiêu!” Bàng Uyên cũng chắp tay chào hỏi Tiêu Chính Văn, sau đó nói với biểu cảm nghiêm trọng: “Âm phủ dâng lên mặt đất, thế lực các phương đều có không ít người bị nhốt trong thành Minh Nguyệt, hơn nữa mấy người Trương Việt cũng bị nhốt ở trong đó rồi!” “Cái gì? Âm phủ khống chế thành Minh Nguyệt rồi ư?”, Long Cổ thất thanh hét lên. Lời này vừa mới thốt ra, tất cả mọi người đang có mặt đều kinh ngạc tới mức biến sắc! Từ cổ chí kim, âm phủ vẫn luôn bị áp chế bên trong lòng đất, một khi âm phủ dâng lên trên mặt đất, vậy thì chắc chắn sẽ khiến cho đất cằn trải dài ngàn dặm! “Tình hình cụ thể vẫn chưa rõ, chỉ là rêu Âm Dương đã xuất hiện ở bên ngoài thành Minh Nguyệt rồi!”, Bàng Uyên thở dài nói với vẻ mặt nghiêm trọng. Rêu Âm Dương là một loài rêu sinh trưởng trong âm phủ, là một loại thực vật mà chỉ cõi âm mới có! Bây giờ nó lại xuất hiện xung quanh thành Minh Nguyệt, điều đó nói lên rằng tình hình bên trong thành Minh Nguyệt đã xấu tới cực điểm! “Người nhà họ Trương đều bị nhốt trong thành Minh Nguyệt ư?” Đối với Tiêu Chính Văn mà nói, chuyện anh quan tâm nhất vẫn là an nguy của mấy người Trương Việt. “Ngoại trừ Trương Việt ra, không một ai trong nhà họ Trương thoát ra được, chỉ là…” Không để cho Bàng Uyên nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã ngắt lời: “Thành chủ Tần, theo tôi tới thành Minh Nguyệt cứu người!”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4564 Thấy Bàng Uyên sải bước tiến về phía đảo Huyền Không, Long Cổ vội vàng đứng dậy chắp tay chào hỏi Bàng Uyên! “Không cần đa lễ!” Bàng Uyên cười nhạt, sau đó nhìn về phía mấy người Điền Văn, sắc mặt khó đoán, lên tiếng: “Điền Văn, Điền Khải! Tôi cũng có chút nguồn gốc với Tổ Thượng của mấy người, hành vi của mấy người bây giờ thật sự khiến cho Tổ Thượng của mấy người phải cảm thấy hổ thẹn!” Điền Văn và Điền Khải bị Bàng Uyên chửi cho mất mặt ngay trước bao nhiêu người, thế nhưng đối diện trực tiếp với một trong số tứ kiệt Chiến Quốc, dù trong lòng họ có hàng nghìn hàng vạn nỗi uất ức thì cũng không dám thốt ra nửa chữ “không”! “Bỏ đi, lui xuống!” Bàng Uyên khinh thường xua tay với hai anh em Điền Văn, sau đó sải bước tiến về phía Tiêu Chính Văn. Tiêu Chính Văn chậm rãi đứng dậy, tiện tay thu khí vận Thiên Khu vào trong ống tay áo, sau đó chắp tay nói với Bàng Uyên: “Tham kiến tướng quân Bàng!” “Cậu Tiêu!” Bàng Uyên cũng chắp tay chào hỏi Tiêu Chính Văn, sau đó nói với biểu cảm nghiêm trọng: “Âm phủ dâng lên mặt đất, thế lực các phương đều có không ít người bị nhốt trong thành Minh Nguyệt, hơn nữa mấy người Trương Việt cũng bị nhốt ở trong đó rồi!” “Cái gì? Âm phủ khống chế thành Minh Nguyệt rồi ư?”, Long Cổ thất thanh hét lên. Lời này vừa mới thốt ra, tất cả mọi người đang có mặt đều kinh ngạc tới mức biến sắc! Từ cổ chí kim, âm phủ vẫn luôn bị áp chế bên trong lòng đất, một khi âm phủ dâng lên trên mặt đất, vậy thì chắc chắn sẽ khiến cho đất cằn trải dài ngàn dặm! “Tình hình cụ thể vẫn chưa rõ, chỉ là rêu Âm Dương đã xuất hiện ở bên ngoài thành Minh Nguyệt rồi!”, Bàng Uyên thở dài nói với vẻ mặt nghiêm trọng. Rêu Âm Dương là một loài rêu sinh trưởng trong âm phủ, là một loại thực vật mà chỉ cõi âm mới có! Bây giờ nó lại xuất hiện xung quanh thành Minh Nguyệt, điều đó nói lên rằng tình hình bên trong thành Minh Nguyệt đã xấu tới cực điểm! “Người nhà họ Trương đều bị nhốt trong thành Minh Nguyệt ư?” Đối với Tiêu Chính Văn mà nói, chuyện anh quan tâm nhất vẫn là an nguy của mấy người Trương Việt. “Ngoại trừ Trương Việt ra, không một ai trong nhà họ Trương thoát ra được, chỉ là…” Không để cho Bàng Uyên nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã ngắt lời: “Thành chủ Tần, theo tôi tới thành Minh Nguyệt cứu người!”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4564 Thấy Bàng Uyên sải bước tiến về phía đảo Huyền Không, Long Cổ vội vàng đứng dậy chắp tay chào hỏi Bàng Uyên! “Không cần đa lễ!” Bàng Uyên cười nhạt, sau đó nhìn về phía mấy người Điền Văn, sắc mặt khó đoán, lên tiếng: “Điền Văn, Điền Khải! Tôi cũng có chút nguồn gốc với Tổ Thượng của mấy người, hành vi của mấy người bây giờ thật sự khiến cho Tổ Thượng của mấy người phải cảm thấy hổ thẹn!” Điền Văn và Điền Khải bị Bàng Uyên chửi cho mất mặt ngay trước bao nhiêu người, thế nhưng đối diện trực tiếp với một trong số tứ kiệt Chiến Quốc, dù trong lòng họ có hàng nghìn hàng vạn nỗi uất ức thì cũng không dám thốt ra nửa chữ “không”! “Bỏ đi, lui xuống!” Bàng Uyên khinh thường xua tay với hai anh em Điền Văn, sau đó sải bước tiến về phía Tiêu Chính Văn. Tiêu Chính Văn chậm rãi đứng dậy, tiện tay thu khí vận Thiên Khu vào trong ống tay áo, sau đó chắp tay nói với Bàng Uyên: “Tham kiến tướng quân Bàng!” “Cậu Tiêu!” Bàng Uyên cũng chắp tay chào hỏi Tiêu Chính Văn, sau đó nói với biểu cảm nghiêm trọng: “Âm phủ dâng lên mặt đất, thế lực các phương đều có không ít người bị nhốt trong thành Minh Nguyệt, hơn nữa mấy người Trương Việt cũng bị nhốt ở trong đó rồi!” “Cái gì? Âm phủ khống chế thành Minh Nguyệt rồi ư?”, Long Cổ thất thanh hét lên. Lời này vừa mới thốt ra, tất cả mọi người đang có mặt đều kinh ngạc tới mức biến sắc! Từ cổ chí kim, âm phủ vẫn luôn bị áp chế bên trong lòng đất, một khi âm phủ dâng lên trên mặt đất, vậy thì chắc chắn sẽ khiến cho đất cằn trải dài ngàn dặm! “Tình hình cụ thể vẫn chưa rõ, chỉ là rêu Âm Dương đã xuất hiện ở bên ngoài thành Minh Nguyệt rồi!”, Bàng Uyên thở dài nói với vẻ mặt nghiêm trọng. Rêu Âm Dương là một loài rêu sinh trưởng trong âm phủ, là một loại thực vật mà chỉ cõi âm mới có! Bây giờ nó lại xuất hiện xung quanh thành Minh Nguyệt, điều đó nói lên rằng tình hình bên trong thành Minh Nguyệt đã xấu tới cực điểm! “Người nhà họ Trương đều bị nhốt trong thành Minh Nguyệt ư?” Đối với Tiêu Chính Văn mà nói, chuyện anh quan tâm nhất vẫn là an nguy của mấy người Trương Việt. “Ngoại trừ Trương Việt ra, không một ai trong nhà họ Trương thoát ra được, chỉ là…” Không để cho Bàng Uyên nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã ngắt lời: “Thành chủ Tần, theo tôi tới thành Minh Nguyệt cứu người!”