Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 4579

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4579 Thảo nào từ sau khi vào U Minh, Tả Bạch Đào không thể ra khỏi đó được nữa. Dù đổi thành một người nào khác cũng sẽ rơi vào trong ảo cảnh chân thực lúc nãy chứ đừng nói là Bách Nhật một trăm năm rồi cũng không thể thoát khỏi ảo cảnh. “Bây giờ phải làm sao?”, Tiêu Chính Văn quay sang hỏi. “Tiếp tục”, Hạng Vũ khẽ nói. Nếu Tiêu Chính Văn đã chọn đi vào thành Minh Nguyệt thì dĩ nhiên đã có chuẩn bị, trước đó anh đã thống nhất với Hạng Vũ sẵn rồi. Mãi đến mười mấy phút sau, thành Minh Nguyệt thật mới hiện ra trước mắt Tiêu Chính Văn. Trong cả thành Minh Nguyệt chỉ có ma trơi u tối, không có một tia sáng, mọi con đường chỉ toàn là thi thể, không tồn tại một chút sinh khí. Dù mấy đám ma trơi đó lúc sáng lúc tối nhưng Tiêu Chính Văn cũng không thể nhìn rõ tình hình xung quanh, chỉ mơ hồ nhìn thấy đám người Trương Quảng đang vây quanh một đống lửa. Ở cách họ không xa là mấy người Khổng Tề Thiên và Điền Văn cũng vây quanh lại với nhau, ngồi bên cạnh đống tro lửa sưởi ấm. Lúc này Khổng Tề Thiên và Điền Văn đều cực kỳ nhếch nhác, mái tóc Điền Văn cũng bung xõa lung tung, gương mặt không còn vẻ hồng hào như trước nữa. Khổng Tề Thiên cũng bị lạnh đến mức run rẩy, liên tục nghiêng người về phía đống lửa. Mà đám người Điền Khải cũng không tốt hơn là bao, sắc mặt họ tái nhợt, nhìn xung quanh, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi. “Là Tiêu Chính Văn”. Cố Đồng là người đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chính Văn đáp xuống từ trên cao, chỉ về hướng đó tức giận nói. Hắn vốn dĩ muốn bước lên trước nhưng lại bị Khổng Tề Thiên bên cạnh ngăn lại. “Cậu Tiêu, đừng…” Không để Trương Quảng kịp nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã bay đến đáp xuống trước mặt mọi người. Khoảnh khắc hai chân Tiêu Chính Văn chạm xuống đất, tất cả sức mạnh trong người dường như bị rút cạn, tu vi gần như bị sức mạnh nào đó giam giữ lại. Ngoài sức mạnh vốn có của cơ thể thì không thể sử dụng chút sức lực nào được, có thể nói Tiêu Chính Văn bỗng chốc trở thành một người bình thường. “Cậu Tiêu”. Nói rồi Trương Quảng dẫn theo người nhà họ Trương chạy đến. Dù sao Tiêu Chính Văn cũng vì đến cứu họ, lúc này mặc dù mọi người đều là người thường nhưng dù sao họ cũng nhiều người, ít nhiều gì cũng có thể bảo vệ Tiêu Chính Văn. Nhưng nơi này rất lạ, hơn nữa các cấm chế với võ giả gần như đạt đến mức đáng sợ. Dù là Tiêu Chính Văn cũng không thể làm gì được, huống gì là người khác?

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4579 Thảo nào từ sau khi vào U Minh, Tả Bạch Đào không thể ra khỏi đó được nữa. Dù đổi thành một người nào khác cũng sẽ rơi vào trong ảo cảnh chân thực lúc nãy chứ đừng nói là Bách Nhật một trăm năm rồi cũng không thể thoát khỏi ảo cảnh. “Bây giờ phải làm sao?”, Tiêu Chính Văn quay sang hỏi. “Tiếp tục”, Hạng Vũ khẽ nói. Nếu Tiêu Chính Văn đã chọn đi vào thành Minh Nguyệt thì dĩ nhiên đã có chuẩn bị, trước đó anh đã thống nhất với Hạng Vũ sẵn rồi. Mãi đến mười mấy phút sau, thành Minh Nguyệt thật mới hiện ra trước mắt Tiêu Chính Văn. Trong cả thành Minh Nguyệt chỉ có ma trơi u tối, không có một tia sáng, mọi con đường chỉ toàn là thi thể, không tồn tại một chút sinh khí. Dù mấy đám ma trơi đó lúc sáng lúc tối nhưng Tiêu Chính Văn cũng không thể nhìn rõ tình hình xung quanh, chỉ mơ hồ nhìn thấy đám người Trương Quảng đang vây quanh một đống lửa. Ở cách họ không xa là mấy người Khổng Tề Thiên và Điền Văn cũng vây quanh lại với nhau, ngồi bên cạnh đống tro lửa sưởi ấm. Lúc này Khổng Tề Thiên và Điền Văn đều cực kỳ nhếch nhác, mái tóc Điền Văn cũng bung xõa lung tung, gương mặt không còn vẻ hồng hào như trước nữa. Khổng Tề Thiên cũng bị lạnh đến mức run rẩy, liên tục nghiêng người về phía đống lửa. Mà đám người Điền Khải cũng không tốt hơn là bao, sắc mặt họ tái nhợt, nhìn xung quanh, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi. “Là Tiêu Chính Văn”. Cố Đồng là người đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chính Văn đáp xuống từ trên cao, chỉ về hướng đó tức giận nói. Hắn vốn dĩ muốn bước lên trước nhưng lại bị Khổng Tề Thiên bên cạnh ngăn lại. “Cậu Tiêu, đừng…” Không để Trương Quảng kịp nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã bay đến đáp xuống trước mặt mọi người. Khoảnh khắc hai chân Tiêu Chính Văn chạm xuống đất, tất cả sức mạnh trong người dường như bị rút cạn, tu vi gần như bị sức mạnh nào đó giam giữ lại. Ngoài sức mạnh vốn có của cơ thể thì không thể sử dụng chút sức lực nào được, có thể nói Tiêu Chính Văn bỗng chốc trở thành một người bình thường. “Cậu Tiêu”. Nói rồi Trương Quảng dẫn theo người nhà họ Trương chạy đến. Dù sao Tiêu Chính Văn cũng vì đến cứu họ, lúc này mặc dù mọi người đều là người thường nhưng dù sao họ cũng nhiều người, ít nhiều gì cũng có thể bảo vệ Tiêu Chính Văn. Nhưng nơi này rất lạ, hơn nữa các cấm chế với võ giả gần như đạt đến mức đáng sợ. Dù là Tiêu Chính Văn cũng không thể làm gì được, huống gì là người khác?

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4579 Thảo nào từ sau khi vào U Minh, Tả Bạch Đào không thể ra khỏi đó được nữa. Dù đổi thành một người nào khác cũng sẽ rơi vào trong ảo cảnh chân thực lúc nãy chứ đừng nói là Bách Nhật một trăm năm rồi cũng không thể thoát khỏi ảo cảnh. “Bây giờ phải làm sao?”, Tiêu Chính Văn quay sang hỏi. “Tiếp tục”, Hạng Vũ khẽ nói. Nếu Tiêu Chính Văn đã chọn đi vào thành Minh Nguyệt thì dĩ nhiên đã có chuẩn bị, trước đó anh đã thống nhất với Hạng Vũ sẵn rồi. Mãi đến mười mấy phút sau, thành Minh Nguyệt thật mới hiện ra trước mắt Tiêu Chính Văn. Trong cả thành Minh Nguyệt chỉ có ma trơi u tối, không có một tia sáng, mọi con đường chỉ toàn là thi thể, không tồn tại một chút sinh khí. Dù mấy đám ma trơi đó lúc sáng lúc tối nhưng Tiêu Chính Văn cũng không thể nhìn rõ tình hình xung quanh, chỉ mơ hồ nhìn thấy đám người Trương Quảng đang vây quanh một đống lửa. Ở cách họ không xa là mấy người Khổng Tề Thiên và Điền Văn cũng vây quanh lại với nhau, ngồi bên cạnh đống tro lửa sưởi ấm. Lúc này Khổng Tề Thiên và Điền Văn đều cực kỳ nhếch nhác, mái tóc Điền Văn cũng bung xõa lung tung, gương mặt không còn vẻ hồng hào như trước nữa. Khổng Tề Thiên cũng bị lạnh đến mức run rẩy, liên tục nghiêng người về phía đống lửa. Mà đám người Điền Khải cũng không tốt hơn là bao, sắc mặt họ tái nhợt, nhìn xung quanh, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi. “Là Tiêu Chính Văn”. Cố Đồng là người đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chính Văn đáp xuống từ trên cao, chỉ về hướng đó tức giận nói. Hắn vốn dĩ muốn bước lên trước nhưng lại bị Khổng Tề Thiên bên cạnh ngăn lại. “Cậu Tiêu, đừng…” Không để Trương Quảng kịp nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã bay đến đáp xuống trước mặt mọi người. Khoảnh khắc hai chân Tiêu Chính Văn chạm xuống đất, tất cả sức mạnh trong người dường như bị rút cạn, tu vi gần như bị sức mạnh nào đó giam giữ lại. Ngoài sức mạnh vốn có của cơ thể thì không thể sử dụng chút sức lực nào được, có thể nói Tiêu Chính Văn bỗng chốc trở thành một người bình thường. “Cậu Tiêu”. Nói rồi Trương Quảng dẫn theo người nhà họ Trương chạy đến. Dù sao Tiêu Chính Văn cũng vì đến cứu họ, lúc này mặc dù mọi người đều là người thường nhưng dù sao họ cũng nhiều người, ít nhiều gì cũng có thể bảo vệ Tiêu Chính Văn. Nhưng nơi này rất lạ, hơn nữa các cấm chế với võ giả gần như đạt đến mức đáng sợ. Dù là Tiêu Chính Văn cũng không thể làm gì được, huống gì là người khác?

Chương 4579