Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 4607

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4607 Ông ta chính là quản gia của nhà họ Doanh, là Thái Bá trước đây từng dốc sức cho Doanh Cừ Lương. Với thân phận của ông ta đã rất ít khi đích thân lộ diện, hôm nay có thể đích thân tìm tới đã là nể mặt trưởng lão Thanh Dương lắm rồi. “Nếu như tôi nói không thì sao?”, trưởng lão Thanh Dương lạnh lùng hỏi. “Chẳng qua chỉ là lợi ích mà thôi, chỉ cần nhà họ Doanh có thể đáp ứng thì ông cứ việc nói ra!”, Thái Bá chắp một tay sau lưng, nói với biểu cảm lạnh lùng. “Đường đường là Thái Bá mà lại tự nhúng tay vào chuyện này chỉ vì một hậu bối, có phải hơi ỷ lớn ăn hiếp nhỏ rồi không?” Thái Bá vừa dứt lời, một bóng người khác cũng xuất hiện gần lăng Thiên Tử. Người này cho dù là khí thế hay khí tức đều không thua kém gì Thái Bá. “Thanh Sơn”. Thái Bá quay lại nhìn về phía người đến, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng. “Theo lý ân oán giữa Thanh Dương và hậu bối đó sẽ do tự họ giải quyết, Vạn Kiếm Cốc bọn tôi không mong người ta chỉ tay vào việc nội bộ, nhà họ Doanh cũng không được”. Nói rồi trưởng lão Thanh Sơn đã đi đến gần. “Nhà họ Doanh tôi nói giúp cho Tiêu Chính Văn là tự có lý do của nhà họ Doanh, hơn nữa chuyện này rất quan trọng, mong Vạn Kiếm Cốc đừng làm ra việc gì hại mình”. “Ha ha ha!” Nghe nói thế trưởng lão Thanh Sơn ngửa mặt cười: “Thái Bá, với thân phận của tôi và ông mà lại so đo chỉ vì một tên hậu bối, thế chẳng phải khiến người trẻ chê cười sao?” Cho dù Thái Bá hay trưởng lão Thanh Sơn đều là những người đã lâu không xuất hiện ở thế gian, đến được cảnh giới của họ, dù ở ngoài lãnh thổ cũng thuộc về nhóm người đứng hàng đầu. Nếu làm loạn ra chuyện gì không vui, thậm chí đánh nhau chỉ vì trận chiến giữa Tiêu Chính Văn và Thanh Dương, ngược lại sẽ trở thành đề tài nói chuyện trong bữa cơm của người khác. Bản thân trưởng lão Thanh Sơn cũng là một trong những nhân vật tầm cỡ có tiếng tăm, nghe nói ông ta từng tháp tùng vương tử Chu nên về thân phận và địa vị vẫn cao hơn Thái Bá một bậc. Nhưng bây giờ nhà họ Cơ đã lánh đời không còn xuất hiện nữa, sau bao nhiêu năm tích lũy, nhà họ Doanh đã có chút thế lực. “Thanh Sơn, thật ra chung quy lại ông cũng chỉ muốn nhân cơ hội này tiêu diệt Tiêu Chính Văn thôi, một hậu bối đáng để các ông nhắm vào sao?” Thái Bá nhíu mày nói. “Hừ, cứ như nhà họ Doanh các ông phải bảo vệ Tiêu Chính Văn vậy, lẽ nào các ông còn muốn tạo ra Bạch Khởi thứ hai sao? Nhớ đấy, một vài thế cân bằng tốt nhất đừng nên phá vỡ, nếu không không chỉ sẽ gây ra đại loạn mà còn không có lợi gì với nhà họ Doanh”. Câu nói này của Thanh Sơn như đang cảnh cáo, cũng như là lời nói phá tan mục đích cuối cùng của nhà họ Doanh. “Bạch Khởi thứ hai?” Thái Bá khẽ lắc đầu nói: “Cậu ta không phải là Bạch Khởi, cũng không thể đạt đến độ cao như Bạch Khởi, chẳng qua hàng ngàn năm nay, thế tục chỉ có một mình cậu ta được thế thôi, cần gì phải đưa cậu ta vào chỗ chết?”

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4607 Ông ta chính là quản gia của nhà họ Doanh, là Thái Bá trước đây từng dốc sức cho Doanh Cừ Lương. Với thân phận của ông ta đã rất ít khi đích thân lộ diện, hôm nay có thể đích thân tìm tới đã là nể mặt trưởng lão Thanh Dương lắm rồi. “Nếu như tôi nói không thì sao?”, trưởng lão Thanh Dương lạnh lùng hỏi. “Chẳng qua chỉ là lợi ích mà thôi, chỉ cần nhà họ Doanh có thể đáp ứng thì ông cứ việc nói ra!”, Thái Bá chắp một tay sau lưng, nói với biểu cảm lạnh lùng. “Đường đường là Thái Bá mà lại tự nhúng tay vào chuyện này chỉ vì một hậu bối, có phải hơi ỷ lớn ăn hiếp nhỏ rồi không?” Thái Bá vừa dứt lời, một bóng người khác cũng xuất hiện gần lăng Thiên Tử. Người này cho dù là khí thế hay khí tức đều không thua kém gì Thái Bá. “Thanh Sơn”. Thái Bá quay lại nhìn về phía người đến, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng. “Theo lý ân oán giữa Thanh Dương và hậu bối đó sẽ do tự họ giải quyết, Vạn Kiếm Cốc bọn tôi không mong người ta chỉ tay vào việc nội bộ, nhà họ Doanh cũng không được”. Nói rồi trưởng lão Thanh Sơn đã đi đến gần. “Nhà họ Doanh tôi nói giúp cho Tiêu Chính Văn là tự có lý do của nhà họ Doanh, hơn nữa chuyện này rất quan trọng, mong Vạn Kiếm Cốc đừng làm ra việc gì hại mình”. “Ha ha ha!” Nghe nói thế trưởng lão Thanh Sơn ngửa mặt cười: “Thái Bá, với thân phận của tôi và ông mà lại so đo chỉ vì một tên hậu bối, thế chẳng phải khiến người trẻ chê cười sao?” Cho dù Thái Bá hay trưởng lão Thanh Sơn đều là những người đã lâu không xuất hiện ở thế gian, đến được cảnh giới của họ, dù ở ngoài lãnh thổ cũng thuộc về nhóm người đứng hàng đầu. Nếu làm loạn ra chuyện gì không vui, thậm chí đánh nhau chỉ vì trận chiến giữa Tiêu Chính Văn và Thanh Dương, ngược lại sẽ trở thành đề tài nói chuyện trong bữa cơm của người khác. Bản thân trưởng lão Thanh Sơn cũng là một trong những nhân vật tầm cỡ có tiếng tăm, nghe nói ông ta từng tháp tùng vương tử Chu nên về thân phận và địa vị vẫn cao hơn Thái Bá một bậc. Nhưng bây giờ nhà họ Cơ đã lánh đời không còn xuất hiện nữa, sau bao nhiêu năm tích lũy, nhà họ Doanh đã có chút thế lực. “Thanh Sơn, thật ra chung quy lại ông cũng chỉ muốn nhân cơ hội này tiêu diệt Tiêu Chính Văn thôi, một hậu bối đáng để các ông nhắm vào sao?” Thái Bá nhíu mày nói. “Hừ, cứ như nhà họ Doanh các ông phải bảo vệ Tiêu Chính Văn vậy, lẽ nào các ông còn muốn tạo ra Bạch Khởi thứ hai sao? Nhớ đấy, một vài thế cân bằng tốt nhất đừng nên phá vỡ, nếu không không chỉ sẽ gây ra đại loạn mà còn không có lợi gì với nhà họ Doanh”. Câu nói này của Thanh Sơn như đang cảnh cáo, cũng như là lời nói phá tan mục đích cuối cùng của nhà họ Doanh. “Bạch Khởi thứ hai?” Thái Bá khẽ lắc đầu nói: “Cậu ta không phải là Bạch Khởi, cũng không thể đạt đến độ cao như Bạch Khởi, chẳng qua hàng ngàn năm nay, thế tục chỉ có một mình cậu ta được thế thôi, cần gì phải đưa cậu ta vào chỗ chết?”

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4607 Ông ta chính là quản gia của nhà họ Doanh, là Thái Bá trước đây từng dốc sức cho Doanh Cừ Lương. Với thân phận của ông ta đã rất ít khi đích thân lộ diện, hôm nay có thể đích thân tìm tới đã là nể mặt trưởng lão Thanh Dương lắm rồi. “Nếu như tôi nói không thì sao?”, trưởng lão Thanh Dương lạnh lùng hỏi. “Chẳng qua chỉ là lợi ích mà thôi, chỉ cần nhà họ Doanh có thể đáp ứng thì ông cứ việc nói ra!”, Thái Bá chắp một tay sau lưng, nói với biểu cảm lạnh lùng. “Đường đường là Thái Bá mà lại tự nhúng tay vào chuyện này chỉ vì một hậu bối, có phải hơi ỷ lớn ăn hiếp nhỏ rồi không?” Thái Bá vừa dứt lời, một bóng người khác cũng xuất hiện gần lăng Thiên Tử. Người này cho dù là khí thế hay khí tức đều không thua kém gì Thái Bá. “Thanh Sơn”. Thái Bá quay lại nhìn về phía người đến, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng. “Theo lý ân oán giữa Thanh Dương và hậu bối đó sẽ do tự họ giải quyết, Vạn Kiếm Cốc bọn tôi không mong người ta chỉ tay vào việc nội bộ, nhà họ Doanh cũng không được”. Nói rồi trưởng lão Thanh Sơn đã đi đến gần. “Nhà họ Doanh tôi nói giúp cho Tiêu Chính Văn là tự có lý do của nhà họ Doanh, hơn nữa chuyện này rất quan trọng, mong Vạn Kiếm Cốc đừng làm ra việc gì hại mình”. “Ha ha ha!” Nghe nói thế trưởng lão Thanh Sơn ngửa mặt cười: “Thái Bá, với thân phận của tôi và ông mà lại so đo chỉ vì một tên hậu bối, thế chẳng phải khiến người trẻ chê cười sao?” Cho dù Thái Bá hay trưởng lão Thanh Sơn đều là những người đã lâu không xuất hiện ở thế gian, đến được cảnh giới của họ, dù ở ngoài lãnh thổ cũng thuộc về nhóm người đứng hàng đầu. Nếu làm loạn ra chuyện gì không vui, thậm chí đánh nhau chỉ vì trận chiến giữa Tiêu Chính Văn và Thanh Dương, ngược lại sẽ trở thành đề tài nói chuyện trong bữa cơm của người khác. Bản thân trưởng lão Thanh Sơn cũng là một trong những nhân vật tầm cỡ có tiếng tăm, nghe nói ông ta từng tháp tùng vương tử Chu nên về thân phận và địa vị vẫn cao hơn Thái Bá một bậc. Nhưng bây giờ nhà họ Cơ đã lánh đời không còn xuất hiện nữa, sau bao nhiêu năm tích lũy, nhà họ Doanh đã có chút thế lực. “Thanh Sơn, thật ra chung quy lại ông cũng chỉ muốn nhân cơ hội này tiêu diệt Tiêu Chính Văn thôi, một hậu bối đáng để các ông nhắm vào sao?” Thái Bá nhíu mày nói. “Hừ, cứ như nhà họ Doanh các ông phải bảo vệ Tiêu Chính Văn vậy, lẽ nào các ông còn muốn tạo ra Bạch Khởi thứ hai sao? Nhớ đấy, một vài thế cân bằng tốt nhất đừng nên phá vỡ, nếu không không chỉ sẽ gây ra đại loạn mà còn không có lợi gì với nhà họ Doanh”. Câu nói này của Thanh Sơn như đang cảnh cáo, cũng như là lời nói phá tan mục đích cuối cùng của nhà họ Doanh. “Bạch Khởi thứ hai?” Thái Bá khẽ lắc đầu nói: “Cậu ta không phải là Bạch Khởi, cũng không thể đạt đến độ cao như Bạch Khởi, chẳng qua hàng ngàn năm nay, thế tục chỉ có một mình cậu ta được thế thôi, cần gì phải đưa cậu ta vào chỗ chết?”

Chương 4607