Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 4689
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4689 Diệp Phàm lại đảm bảo với Tiêu Chính Văn. “Ừ, cứ làm theo cách anh nói đi”, Tiêu Chính Văn phất tay nói. Diệp Phàm nhanh chóng nói chuyện này với nhà họ Diệp, sau đó bắt đầu dùng thế lực của gia tộc nghĩ cách đưa thi thể của Hạo Thiên ra khỏi Huyết Ô Trì. Sáng hôm sau nhà họ Diệp đã bảo đại diện đi †ìm Diệp Phàm. Người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp dẫn đầu vừa bước vào cửa đã nói với Diệp Phàm bằng giọng cực kỳ không thiện chí: “Này Tiểu Phàm, cậu còn muốn lén đưa thi thể của Hạo Thiên ra khỏi Huyết Ô Trì cơ à? Gậu có biết chuyện này ảnh hưởng lớn thế nào không?” Người phụ nữ này tên là Diệp Thiên Thiên, là chị họ của Diệp Phàm, cũng là người thừa kế gia chủ mà nhà họ Diệp đã xác định. Vì tư chất của Diệp Phàm quá kém, hơn nữa làm việc gì cũng không thận trọng nên cuối cùng nhà họ Diệp vẫn quyết định bồi dưỡng Diệp Thiên Thiên, từ bỏ Diệp Phàm. Diệp Phàm cũng không có ý kiến gì, thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, không làm gia chủ cũng có cái lợi của việc không làm gia chủ, ít nhất cả ngày anh ta có thể chạy nhảy bên ngoài, trong nhà cũng sẽ không quản nghiêm anh ta. Nhưng tối hôm trước, Diệp Thiên Thiên biết được Diệp Phàm bị mấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đuổi giết, thậm chí còn giết mấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng trước mặt đại tài Đế Cảnh. Quan trọng nhất là Diệp Phàm còn có thể không hề hấn gì về đến nhà, đúng là lạ lùng. Diệp Thiên Thiên đã đột phá Nhân Hoàng cấp bảy nhưng càng đến gần với Đế Cảnh, cô ta càng biết được sự đáng sợ của Đế Cảnh. Dù chỉ là một đại tài Đế Cảnh cấp một muốn giết anh ta, Diệp Thiên Thiên cho rằng anh ta không có sức đánh trả chứ đừng nói là chạy thoát. Tối hôm đó, cô ta bảo người đến nhà họ Lý hỏi thăm, câu trả lời mà cô ta nhận được là nhà họ Lý không biết có chuyện như vậy, càng không phái cao thủ Đế Cảnh gì đó đuổi giết Diệp Phàm. Mặc dù chuyện này không vẻ vang gì với nhà họ Lý, đối phương cũng có khả năng sẽ phủ nhận nhưng Diệp Thiên Thiên nghĩ với tính cách phóng túng của Diệp Phàm không thể nào chạy thoát hỏi sự đuổi giết của cao thủ Đế Cảnh. “Chị cả?” Diệp Phàm phấn khích sáp lại gần. Bây giờ cả nhà họ Diệp đều không muốn thấy anh ta, dĩ nhiên anh ta cũng biết rõ nhưng anh ta lại không có ác cảm gì với điều này, dù sao từ trước đến giờ mình đều không thể gánh vác trách nhiệm của một người thừa kế gia chủ nên có. Ngược lại là Diệp Thiên Thiên, không chỉ có tư chất hơn người mà còn có cách giao thiệp lợi hại, cho dù mưu mô hay thủ đoạn đều vượt xa người đồng trang lứa. Để cô ta tiếp nhận nhà họ Diệp thật ra cũng là một lựa chọn khá tốt. “Diệp Phàm, tôi nghe nói hôm qua cậu bị cao thủ nhà họ Lý đuổi giết, trên đường may mắn được một vị tiền bối cứu giúp, nhà họ Diệp chúng †a không phải là người không hiểu lễ nghĩa, hôm nay tôi đến là muốn đại diện cho nhà họ Diệp cảm ơn vị tiền bối đó”.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4689 Diệp Phàm lại đảm bảo với Tiêu Chính Văn. “Ừ, cứ làm theo cách anh nói đi”, Tiêu Chính Văn phất tay nói. Diệp Phàm nhanh chóng nói chuyện này với nhà họ Diệp, sau đó bắt đầu dùng thế lực của gia tộc nghĩ cách đưa thi thể của Hạo Thiên ra khỏi Huyết Ô Trì. Sáng hôm sau nhà họ Diệp đã bảo đại diện đi †ìm Diệp Phàm. Người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp dẫn đầu vừa bước vào cửa đã nói với Diệp Phàm bằng giọng cực kỳ không thiện chí: “Này Tiểu Phàm, cậu còn muốn lén đưa thi thể của Hạo Thiên ra khỏi Huyết Ô Trì cơ à? Gậu có biết chuyện này ảnh hưởng lớn thế nào không?” Người phụ nữ này tên là Diệp Thiên Thiên, là chị họ của Diệp Phàm, cũng là người thừa kế gia chủ mà nhà họ Diệp đã xác định. Vì tư chất của Diệp Phàm quá kém, hơn nữa làm việc gì cũng không thận trọng nên cuối cùng nhà họ Diệp vẫn quyết định bồi dưỡng Diệp Thiên Thiên, từ bỏ Diệp Phàm. Diệp Phàm cũng không có ý kiến gì, thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, không làm gia chủ cũng có cái lợi của việc không làm gia chủ, ít nhất cả ngày anh ta có thể chạy nhảy bên ngoài, trong nhà cũng sẽ không quản nghiêm anh ta. Nhưng tối hôm trước, Diệp Thiên Thiên biết được Diệp Phàm bị mấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đuổi giết, thậm chí còn giết mấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng trước mặt đại tài Đế Cảnh. Quan trọng nhất là Diệp Phàm còn có thể không hề hấn gì về đến nhà, đúng là lạ lùng. Diệp Thiên Thiên đã đột phá Nhân Hoàng cấp bảy nhưng càng đến gần với Đế Cảnh, cô ta càng biết được sự đáng sợ của Đế Cảnh. Dù chỉ là một đại tài Đế Cảnh cấp một muốn giết anh ta, Diệp Thiên Thiên cho rằng anh ta không có sức đánh trả chứ đừng nói là chạy thoát. Tối hôm đó, cô ta bảo người đến nhà họ Lý hỏi thăm, câu trả lời mà cô ta nhận được là nhà họ Lý không biết có chuyện như vậy, càng không phái cao thủ Đế Cảnh gì đó đuổi giết Diệp Phàm. Mặc dù chuyện này không vẻ vang gì với nhà họ Lý, đối phương cũng có khả năng sẽ phủ nhận nhưng Diệp Thiên Thiên nghĩ với tính cách phóng túng của Diệp Phàm không thể nào chạy thoát hỏi sự đuổi giết của cao thủ Đế Cảnh. “Chị cả?” Diệp Phàm phấn khích sáp lại gần. Bây giờ cả nhà họ Diệp đều không muốn thấy anh ta, dĩ nhiên anh ta cũng biết rõ nhưng anh ta lại không có ác cảm gì với điều này, dù sao từ trước đến giờ mình đều không thể gánh vác trách nhiệm của một người thừa kế gia chủ nên có. Ngược lại là Diệp Thiên Thiên, không chỉ có tư chất hơn người mà còn có cách giao thiệp lợi hại, cho dù mưu mô hay thủ đoạn đều vượt xa người đồng trang lứa. Để cô ta tiếp nhận nhà họ Diệp thật ra cũng là một lựa chọn khá tốt. “Diệp Phàm, tôi nghe nói hôm qua cậu bị cao thủ nhà họ Lý đuổi giết, trên đường may mắn được một vị tiền bối cứu giúp, nhà họ Diệp chúng †a không phải là người không hiểu lễ nghĩa, hôm nay tôi đến là muốn đại diện cho nhà họ Diệp cảm ơn vị tiền bối đó”.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4689 Diệp Phàm lại đảm bảo với Tiêu Chính Văn. “Ừ, cứ làm theo cách anh nói đi”, Tiêu Chính Văn phất tay nói. Diệp Phàm nhanh chóng nói chuyện này với nhà họ Diệp, sau đó bắt đầu dùng thế lực của gia tộc nghĩ cách đưa thi thể của Hạo Thiên ra khỏi Huyết Ô Trì. Sáng hôm sau nhà họ Diệp đã bảo đại diện đi †ìm Diệp Phàm. Người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp dẫn đầu vừa bước vào cửa đã nói với Diệp Phàm bằng giọng cực kỳ không thiện chí: “Này Tiểu Phàm, cậu còn muốn lén đưa thi thể của Hạo Thiên ra khỏi Huyết Ô Trì cơ à? Gậu có biết chuyện này ảnh hưởng lớn thế nào không?” Người phụ nữ này tên là Diệp Thiên Thiên, là chị họ của Diệp Phàm, cũng là người thừa kế gia chủ mà nhà họ Diệp đã xác định. Vì tư chất của Diệp Phàm quá kém, hơn nữa làm việc gì cũng không thận trọng nên cuối cùng nhà họ Diệp vẫn quyết định bồi dưỡng Diệp Thiên Thiên, từ bỏ Diệp Phàm. Diệp Phàm cũng không có ý kiến gì, thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, không làm gia chủ cũng có cái lợi của việc không làm gia chủ, ít nhất cả ngày anh ta có thể chạy nhảy bên ngoài, trong nhà cũng sẽ không quản nghiêm anh ta. Nhưng tối hôm trước, Diệp Thiên Thiên biết được Diệp Phàm bị mấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đuổi giết, thậm chí còn giết mấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng trước mặt đại tài Đế Cảnh. Quan trọng nhất là Diệp Phàm còn có thể không hề hấn gì về đến nhà, đúng là lạ lùng. Diệp Thiên Thiên đã đột phá Nhân Hoàng cấp bảy nhưng càng đến gần với Đế Cảnh, cô ta càng biết được sự đáng sợ của Đế Cảnh. Dù chỉ là một đại tài Đế Cảnh cấp một muốn giết anh ta, Diệp Thiên Thiên cho rằng anh ta không có sức đánh trả chứ đừng nói là chạy thoát. Tối hôm đó, cô ta bảo người đến nhà họ Lý hỏi thăm, câu trả lời mà cô ta nhận được là nhà họ Lý không biết có chuyện như vậy, càng không phái cao thủ Đế Cảnh gì đó đuổi giết Diệp Phàm. Mặc dù chuyện này không vẻ vang gì với nhà họ Lý, đối phương cũng có khả năng sẽ phủ nhận nhưng Diệp Thiên Thiên nghĩ với tính cách phóng túng của Diệp Phàm không thể nào chạy thoát hỏi sự đuổi giết của cao thủ Đế Cảnh. “Chị cả?” Diệp Phàm phấn khích sáp lại gần. Bây giờ cả nhà họ Diệp đều không muốn thấy anh ta, dĩ nhiên anh ta cũng biết rõ nhưng anh ta lại không có ác cảm gì với điều này, dù sao từ trước đến giờ mình đều không thể gánh vác trách nhiệm của một người thừa kế gia chủ nên có. Ngược lại là Diệp Thiên Thiên, không chỉ có tư chất hơn người mà còn có cách giao thiệp lợi hại, cho dù mưu mô hay thủ đoạn đều vượt xa người đồng trang lứa. Để cô ta tiếp nhận nhà họ Diệp thật ra cũng là một lựa chọn khá tốt. “Diệp Phàm, tôi nghe nói hôm qua cậu bị cao thủ nhà họ Lý đuổi giết, trên đường may mắn được một vị tiền bối cứu giúp, nhà họ Diệp chúng †a không phải là người không hiểu lễ nghĩa, hôm nay tôi đến là muốn đại diện cho nhà họ Diệp cảm ơn vị tiền bối đó”.