Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 4788
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4788 “Một mình cậu mà cũng dám chém giết âm phủ sao? Cậu coi âm phủ như chốn không người đấy à?” “Nếu anh đồng ý với yêu cầu của nhà họ Trần thì đâu đến mức rơi vào bước đường này! Thật nực cười!” Trần Thành cũng phụ họa theo. “Cho cậu ba giây, lập tức thả Tả Phượng Kiều ra, nếu không thì chết!” Người đứng đầu nhánh chính Hình Thiên là Thiên Phạt lạnh lùng nói. Tiêu Chính Văn không thèm để ý đến Thiên Phạt, quay lại nhìn hai anh em nhà họ Trần. “Các người thật sự cho rằng Tiêu Chính Văn tôi có thể bắt nạt dễ dàng sao? Mặc kệ người khác như thế nào, nhưng riêng hai người thì đừng mong sống sót rồi khỏi nơi này!” Nghe vậy, hai anh em Trần Thiên Nam cười lớn. Trần Thiên Nam chỉ vào mũi Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, bây giờ cậu còn không bảo vệ nổi mình, vậy mà còn dám uy hiếp chúng tôi? Thật nực cười!” Trần Đình Chi cười lớn nói: “Cậu nghĩ nơi đây là vùng ngoài lãnh thổ, có thể mặc cậu chơi đùa sao? Cậu đề cao bản thân quá rồi đấy!” Trần Thành vỗ đùi cười lớn, chỉ vào Tiêu Chính Văn nói: “Bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn dám uy hiếp chúng tôi! Đúng là không biết sống chết!” Lúc này, ba người nhà họ Trần không hề chú ý đến sắc mặt của La Thiên Hựu trở nên vô cùng khó coi. Ngoại trừ ba người nhà họ Trần, vẻ mặt của tất cả mọi người đều cực kỳ nghiêm túc, thậm chí bọn họ đã có thể cảm nhận được một trận chiến lớn sắp xảy ra. “Lớn chuyện rồi!” Abe Seimei nhìn ba người nhà họ Trần với ánh mắt phức tạp. “Các người còn tâm trạng cười à?” La Thiên Hựu không chịu nổi nữa, quát lớn. Thấy La Thiên Hựu nổi giận, ba người nhà họ Trần đều sững sờ. Lúc quay đầu lại nhìn La Thiên Hựu, bọn họ mới phát hiện ra bầu trời phía sau ông ta đã xuất hiện ngàn vạn tia sáng từ lúc nào. Giữa vạn tia sáng, một thanh giáo đỏ rực có khả năng hủy diệt trời đất đang phóng về phía bên này. Một người phụ nữ với dáng người uyển chuyển như tiên nữ, chắp tay sau lưng, bay theo phía sau thanh giáo kia. Mặc dù người phụ nữ đó vô cùng xinh đẹp, nhưng không có ai dám nhìn lần thứ hai. Bởi vì thanh giáo đó chính là giáo Đoạn Hồn, một trong mười thần vật ở âm phủ. Chủ nhân của giáo Đoạn Hồn càng đáng sợ hơn, chính là Đẩu Nguyên Thánh Mẫu, người cai quản hỏa diệm địa ngục. “Thánh Mẫu Đẩu Nguyên? Sao bà ta cũng đến góp vui vậy!” La Thiên Hựu kinh ngạc nhìn về phía chân trời. Không chỉ ông ta mà ngay cả đám người của nhánh chính Hình Thiên cũng kinh hãi nhìn về phía Thánh Mẫu Đẩu Nguyên. “Vãn bối xin chào Thánh Mẫu Đẩu Nguyên! Không biết bà đến có chuyện gì?” La Thiên Hựu tiến lên một bước, chắp tay chào rồi cung kính nói. Thánh Mẫu Đẩu Nguyên là nhân vật lớn phụ trách nhất ngục, không chỉ điện Thành Hoàng của Tả Bạch Đào chắc chắn không thể sánh bằng, mà ngay cả nhánh chính Hình Thiên cũng phải nể mặt vài phần.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4788 “Một mình cậu mà cũng dám chém giết âm phủ sao? Cậu coi âm phủ như chốn không người đấy à?” “Nếu anh đồng ý với yêu cầu của nhà họ Trần thì đâu đến mức rơi vào bước đường này! Thật nực cười!” Trần Thành cũng phụ họa theo. “Cho cậu ba giây, lập tức thả Tả Phượng Kiều ra, nếu không thì chết!” Người đứng đầu nhánh chính Hình Thiên là Thiên Phạt lạnh lùng nói. Tiêu Chính Văn không thèm để ý đến Thiên Phạt, quay lại nhìn hai anh em nhà họ Trần. “Các người thật sự cho rằng Tiêu Chính Văn tôi có thể bắt nạt dễ dàng sao? Mặc kệ người khác như thế nào, nhưng riêng hai người thì đừng mong sống sót rồi khỏi nơi này!” Nghe vậy, hai anh em Trần Thiên Nam cười lớn. Trần Thiên Nam chỉ vào mũi Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, bây giờ cậu còn không bảo vệ nổi mình, vậy mà còn dám uy hiếp chúng tôi? Thật nực cười!” Trần Đình Chi cười lớn nói: “Cậu nghĩ nơi đây là vùng ngoài lãnh thổ, có thể mặc cậu chơi đùa sao? Cậu đề cao bản thân quá rồi đấy!” Trần Thành vỗ đùi cười lớn, chỉ vào Tiêu Chính Văn nói: “Bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn dám uy hiếp chúng tôi! Đúng là không biết sống chết!” Lúc này, ba người nhà họ Trần không hề chú ý đến sắc mặt của La Thiên Hựu trở nên vô cùng khó coi. Ngoại trừ ba người nhà họ Trần, vẻ mặt của tất cả mọi người đều cực kỳ nghiêm túc, thậm chí bọn họ đã có thể cảm nhận được một trận chiến lớn sắp xảy ra. “Lớn chuyện rồi!” Abe Seimei nhìn ba người nhà họ Trần với ánh mắt phức tạp. “Các người còn tâm trạng cười à?” La Thiên Hựu không chịu nổi nữa, quát lớn. Thấy La Thiên Hựu nổi giận, ba người nhà họ Trần đều sững sờ. Lúc quay đầu lại nhìn La Thiên Hựu, bọn họ mới phát hiện ra bầu trời phía sau ông ta đã xuất hiện ngàn vạn tia sáng từ lúc nào. Giữa vạn tia sáng, một thanh giáo đỏ rực có khả năng hủy diệt trời đất đang phóng về phía bên này. Một người phụ nữ với dáng người uyển chuyển như tiên nữ, chắp tay sau lưng, bay theo phía sau thanh giáo kia. Mặc dù người phụ nữ đó vô cùng xinh đẹp, nhưng không có ai dám nhìn lần thứ hai. Bởi vì thanh giáo đó chính là giáo Đoạn Hồn, một trong mười thần vật ở âm phủ. Chủ nhân của giáo Đoạn Hồn càng đáng sợ hơn, chính là Đẩu Nguyên Thánh Mẫu, người cai quản hỏa diệm địa ngục. “Thánh Mẫu Đẩu Nguyên? Sao bà ta cũng đến góp vui vậy!” La Thiên Hựu kinh ngạc nhìn về phía chân trời. Không chỉ ông ta mà ngay cả đám người của nhánh chính Hình Thiên cũng kinh hãi nhìn về phía Thánh Mẫu Đẩu Nguyên. “Vãn bối xin chào Thánh Mẫu Đẩu Nguyên! Không biết bà đến có chuyện gì?” La Thiên Hựu tiến lên một bước, chắp tay chào rồi cung kính nói. Thánh Mẫu Đẩu Nguyên là nhân vật lớn phụ trách nhất ngục, không chỉ điện Thành Hoàng của Tả Bạch Đào chắc chắn không thể sánh bằng, mà ngay cả nhánh chính Hình Thiên cũng phải nể mặt vài phần.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4788 “Một mình cậu mà cũng dám chém giết âm phủ sao? Cậu coi âm phủ như chốn không người đấy à?” “Nếu anh đồng ý với yêu cầu của nhà họ Trần thì đâu đến mức rơi vào bước đường này! Thật nực cười!” Trần Thành cũng phụ họa theo. “Cho cậu ba giây, lập tức thả Tả Phượng Kiều ra, nếu không thì chết!” Người đứng đầu nhánh chính Hình Thiên là Thiên Phạt lạnh lùng nói. Tiêu Chính Văn không thèm để ý đến Thiên Phạt, quay lại nhìn hai anh em nhà họ Trần. “Các người thật sự cho rằng Tiêu Chính Văn tôi có thể bắt nạt dễ dàng sao? Mặc kệ người khác như thế nào, nhưng riêng hai người thì đừng mong sống sót rồi khỏi nơi này!” Nghe vậy, hai anh em Trần Thiên Nam cười lớn. Trần Thiên Nam chỉ vào mũi Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, bây giờ cậu còn không bảo vệ nổi mình, vậy mà còn dám uy hiếp chúng tôi? Thật nực cười!” Trần Đình Chi cười lớn nói: “Cậu nghĩ nơi đây là vùng ngoài lãnh thổ, có thể mặc cậu chơi đùa sao? Cậu đề cao bản thân quá rồi đấy!” Trần Thành vỗ đùi cười lớn, chỉ vào Tiêu Chính Văn nói: “Bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn dám uy hiếp chúng tôi! Đúng là không biết sống chết!” Lúc này, ba người nhà họ Trần không hề chú ý đến sắc mặt của La Thiên Hựu trở nên vô cùng khó coi. Ngoại trừ ba người nhà họ Trần, vẻ mặt của tất cả mọi người đều cực kỳ nghiêm túc, thậm chí bọn họ đã có thể cảm nhận được một trận chiến lớn sắp xảy ra. “Lớn chuyện rồi!” Abe Seimei nhìn ba người nhà họ Trần với ánh mắt phức tạp. “Các người còn tâm trạng cười à?” La Thiên Hựu không chịu nổi nữa, quát lớn. Thấy La Thiên Hựu nổi giận, ba người nhà họ Trần đều sững sờ. Lúc quay đầu lại nhìn La Thiên Hựu, bọn họ mới phát hiện ra bầu trời phía sau ông ta đã xuất hiện ngàn vạn tia sáng từ lúc nào. Giữa vạn tia sáng, một thanh giáo đỏ rực có khả năng hủy diệt trời đất đang phóng về phía bên này. Một người phụ nữ với dáng người uyển chuyển như tiên nữ, chắp tay sau lưng, bay theo phía sau thanh giáo kia. Mặc dù người phụ nữ đó vô cùng xinh đẹp, nhưng không có ai dám nhìn lần thứ hai. Bởi vì thanh giáo đó chính là giáo Đoạn Hồn, một trong mười thần vật ở âm phủ. Chủ nhân của giáo Đoạn Hồn càng đáng sợ hơn, chính là Đẩu Nguyên Thánh Mẫu, người cai quản hỏa diệm địa ngục. “Thánh Mẫu Đẩu Nguyên? Sao bà ta cũng đến góp vui vậy!” La Thiên Hựu kinh ngạc nhìn về phía chân trời. Không chỉ ông ta mà ngay cả đám người của nhánh chính Hình Thiên cũng kinh hãi nhìn về phía Thánh Mẫu Đẩu Nguyên. “Vãn bối xin chào Thánh Mẫu Đẩu Nguyên! Không biết bà đến có chuyện gì?” La Thiên Hựu tiến lên một bước, chắp tay chào rồi cung kính nói. Thánh Mẫu Đẩu Nguyên là nhân vật lớn phụ trách nhất ngục, không chỉ điện Thành Hoàng của Tả Bạch Đào chắc chắn không thể sánh bằng, mà ngay cả nhánh chính Hình Thiên cũng phải nể mặt vài phần.