Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 4798
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4798 “Haiz, có một số người không biết quý trọng sinh mệnh, thật ra tất cả chuyện này đều không liên quan gì đến nhà họ Trần, nhưng các ông lại không biết điều, tự đâm đầu vào chỗ chết thì đừng đổ lỗi cho người khác!” Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã tung một cú đấm, Trần Đình Chi còn không kịp hét lên, Tiêu Chính Văn đã đấm ông ta thành sương máu. Máu của Trần Đình Chi bắn tung tóe lên mặt và người của Tả Phượng Kiều, khiến cô ta sợ hãi hét lên, nhìn Tiêu Chính Văn, cơ thể vô thức lùi lại phía sau. Giờ phút này trên người tô ta đầy máu, không còn dáng vẻ cao ngạo lúc trước nữa. “Anh… anh…” “Bọn họ đã lên đường rồi, nếu không có cô bầu bạn cùng, bọn họ sẽ cô đơn lắm đấy!” Tiêu Chính Văn bước lên, giẫm lên vết máu trên mặt đất, đi tới chỗ Tả Phượng Kiều. “Sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì tại sao lúc đầu còn làm vậy?” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Tả Phượng Kiều, giọng nói đó dường như xuyên qua không gian và thời gian, khiến Tả Phượng Kiều run lên. Cô ta nhớ lại cảnh tượng mình được Hạo Thiên cứu giúp, lần đầu gặp, Hạo Thiên vô cùng cao lớn uy nghiêm, ở bên cạnh Hạo Thiên, cô ta cũng từng cảm thấy ấm áp. Mỗi nụ cười của anh ta khiến người ta cảm thấy như một làn gió xuân. Nhưng đáng tiếc là tất cả đã trở thành dĩ vãng. “Phụt!” Một âm thanh nặng nề vang lên, một cái đầu bay lên cao. Cô gái xinh đẹp một thời giờ đã biến thành cái xác. Toàn bộ điện Thành Hoàng rộng trăm kilomet, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, mọi người đều không dám thở mạnh. Cảnh tượng này vô cùng kinh khủng. Từ trước đến nay, không chỉ vùng ngoài lãnh thổ coi thường giới thế tục mà ngay cả âm phủ cũng chưa từng coi giới thế tục ra gì. Vì những nhân vật lớn trong giới thế tục đều đã tiến vào vùng ngoài lãnh thổ, hàng nghìn năm nay, giới thế tục thậm chí còn không có một vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng nào. Những người như Bạch Khởi đều đã tiến vào chiến trường ở vùng ngoài vũ trụ, trong thời gian ngắn không thể trở về vùng ngoài lãnh thổ, càng không có khả năng bảo vệ giới thế tục. Bốn cậu chủ và năm đại danh sơn trong giới thế tục chỉ là hư danh trong mắt âm phủ, thậm chí còn không đủ tư cách để bọn họ liếc nhìn. Ngay cả anh em Điền Văn và Khổng Tề Thiên hoàn toàn không đủ tư cách để thách thức âm phủ. Nhưng sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn đã phá vỡ cái nhìn của mọi người về giới thế tục. Một mình Tiêu Chính Văn bước vào âm phủ, còn chém đầu mười vị phán quan, tiêu diệt hàng chục thị vệ trong điện Thành Hoàng. Tính cách này, phương pháp như phật như ma này càng khiến đám người âm phủ mở mang tầm mắt. Không chỉ vậy, ngay cả Abe Seimei và Judah được nhiều thế lực trong âm phủ ngưỡng mộ, nhưng cũng lần lượt bị Tiêu Chính Văn đánh bại.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4798 “Haiz, có một số người không biết quý trọng sinh mệnh, thật ra tất cả chuyện này đều không liên quan gì đến nhà họ Trần, nhưng các ông lại không biết điều, tự đâm đầu vào chỗ chết thì đừng đổ lỗi cho người khác!” Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã tung một cú đấm, Trần Đình Chi còn không kịp hét lên, Tiêu Chính Văn đã đấm ông ta thành sương máu. Máu của Trần Đình Chi bắn tung tóe lên mặt và người của Tả Phượng Kiều, khiến cô ta sợ hãi hét lên, nhìn Tiêu Chính Văn, cơ thể vô thức lùi lại phía sau. Giờ phút này trên người tô ta đầy máu, không còn dáng vẻ cao ngạo lúc trước nữa. “Anh… anh…” “Bọn họ đã lên đường rồi, nếu không có cô bầu bạn cùng, bọn họ sẽ cô đơn lắm đấy!” Tiêu Chính Văn bước lên, giẫm lên vết máu trên mặt đất, đi tới chỗ Tả Phượng Kiều. “Sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì tại sao lúc đầu còn làm vậy?” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Tả Phượng Kiều, giọng nói đó dường như xuyên qua không gian và thời gian, khiến Tả Phượng Kiều run lên. Cô ta nhớ lại cảnh tượng mình được Hạo Thiên cứu giúp, lần đầu gặp, Hạo Thiên vô cùng cao lớn uy nghiêm, ở bên cạnh Hạo Thiên, cô ta cũng từng cảm thấy ấm áp. Mỗi nụ cười của anh ta khiến người ta cảm thấy như một làn gió xuân. Nhưng đáng tiếc là tất cả đã trở thành dĩ vãng. “Phụt!” Một âm thanh nặng nề vang lên, một cái đầu bay lên cao. Cô gái xinh đẹp một thời giờ đã biến thành cái xác. Toàn bộ điện Thành Hoàng rộng trăm kilomet, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, mọi người đều không dám thở mạnh. Cảnh tượng này vô cùng kinh khủng. Từ trước đến nay, không chỉ vùng ngoài lãnh thổ coi thường giới thế tục mà ngay cả âm phủ cũng chưa từng coi giới thế tục ra gì. Vì những nhân vật lớn trong giới thế tục đều đã tiến vào vùng ngoài lãnh thổ, hàng nghìn năm nay, giới thế tục thậm chí còn không có một vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng nào. Những người như Bạch Khởi đều đã tiến vào chiến trường ở vùng ngoài vũ trụ, trong thời gian ngắn không thể trở về vùng ngoài lãnh thổ, càng không có khả năng bảo vệ giới thế tục. Bốn cậu chủ và năm đại danh sơn trong giới thế tục chỉ là hư danh trong mắt âm phủ, thậm chí còn không đủ tư cách để bọn họ liếc nhìn. Ngay cả anh em Điền Văn và Khổng Tề Thiên hoàn toàn không đủ tư cách để thách thức âm phủ. Nhưng sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn đã phá vỡ cái nhìn của mọi người về giới thế tục. Một mình Tiêu Chính Văn bước vào âm phủ, còn chém đầu mười vị phán quan, tiêu diệt hàng chục thị vệ trong điện Thành Hoàng. Tính cách này, phương pháp như phật như ma này càng khiến đám người âm phủ mở mang tầm mắt. Không chỉ vậy, ngay cả Abe Seimei và Judah được nhiều thế lực trong âm phủ ngưỡng mộ, nhưng cũng lần lượt bị Tiêu Chính Văn đánh bại.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4798 “Haiz, có một số người không biết quý trọng sinh mệnh, thật ra tất cả chuyện này đều không liên quan gì đến nhà họ Trần, nhưng các ông lại không biết điều, tự đâm đầu vào chỗ chết thì đừng đổ lỗi cho người khác!” Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã tung một cú đấm, Trần Đình Chi còn không kịp hét lên, Tiêu Chính Văn đã đấm ông ta thành sương máu. Máu của Trần Đình Chi bắn tung tóe lên mặt và người của Tả Phượng Kiều, khiến cô ta sợ hãi hét lên, nhìn Tiêu Chính Văn, cơ thể vô thức lùi lại phía sau. Giờ phút này trên người tô ta đầy máu, không còn dáng vẻ cao ngạo lúc trước nữa. “Anh… anh…” “Bọn họ đã lên đường rồi, nếu không có cô bầu bạn cùng, bọn họ sẽ cô đơn lắm đấy!” Tiêu Chính Văn bước lên, giẫm lên vết máu trên mặt đất, đi tới chỗ Tả Phượng Kiều. “Sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì tại sao lúc đầu còn làm vậy?” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Tả Phượng Kiều, giọng nói đó dường như xuyên qua không gian và thời gian, khiến Tả Phượng Kiều run lên. Cô ta nhớ lại cảnh tượng mình được Hạo Thiên cứu giúp, lần đầu gặp, Hạo Thiên vô cùng cao lớn uy nghiêm, ở bên cạnh Hạo Thiên, cô ta cũng từng cảm thấy ấm áp. Mỗi nụ cười của anh ta khiến người ta cảm thấy như một làn gió xuân. Nhưng đáng tiếc là tất cả đã trở thành dĩ vãng. “Phụt!” Một âm thanh nặng nề vang lên, một cái đầu bay lên cao. Cô gái xinh đẹp một thời giờ đã biến thành cái xác. Toàn bộ điện Thành Hoàng rộng trăm kilomet, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, mọi người đều không dám thở mạnh. Cảnh tượng này vô cùng kinh khủng. Từ trước đến nay, không chỉ vùng ngoài lãnh thổ coi thường giới thế tục mà ngay cả âm phủ cũng chưa từng coi giới thế tục ra gì. Vì những nhân vật lớn trong giới thế tục đều đã tiến vào vùng ngoài lãnh thổ, hàng nghìn năm nay, giới thế tục thậm chí còn không có một vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng nào. Những người như Bạch Khởi đều đã tiến vào chiến trường ở vùng ngoài vũ trụ, trong thời gian ngắn không thể trở về vùng ngoài lãnh thổ, càng không có khả năng bảo vệ giới thế tục. Bốn cậu chủ và năm đại danh sơn trong giới thế tục chỉ là hư danh trong mắt âm phủ, thậm chí còn không đủ tư cách để bọn họ liếc nhìn. Ngay cả anh em Điền Văn và Khổng Tề Thiên hoàn toàn không đủ tư cách để thách thức âm phủ. Nhưng sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn đã phá vỡ cái nhìn của mọi người về giới thế tục. Một mình Tiêu Chính Văn bước vào âm phủ, còn chém đầu mười vị phán quan, tiêu diệt hàng chục thị vệ trong điện Thành Hoàng. Tính cách này, phương pháp như phật như ma này càng khiến đám người âm phủ mở mang tầm mắt. Không chỉ vậy, ngay cả Abe Seimei và Judah được nhiều thế lực trong âm phủ ngưỡng mộ, nhưng cũng lần lượt bị Tiêu Chính Văn đánh bại.