Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 4829
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4829 “Cả đám người luồn cúi nhục nhã, hôm nay còn dám lớn giọng trước mặt bản soái? Thánh hiền? Mấy người cũng xứng ư?” Những lời này của Hạng Vũ khiến cho mấy người Tử Cống gần như tức tới độ đầu óc choáng váng! Bởi vì Hạng Vũ còn thêm cả giọng thật vào trong giọng nói, không chỉ có tất cả người ở vùng ngoài lãnh thổ đều nghe thấy rất rõ, ngay cả bên phía thế tục cũng nghe thấy những lời này! “Ông muốn chết hả?”, trong mắt Tử Hằng loé lên tia sáng sắc lạnh, ông ta lao về phía Hạng Vũ chỉ trong nháy mắt. Hạng Vũ chế nhạo, thân mặc áo giáp, tay cầm cây giáo Bá Vương, vô cùng khí thế. Một luồng khí tức Vương Giả tỏa ra khắp nơi. Lúc này, Hạng Vũ biết rất rõ trận chiến hôm nay sẽ là trận chiến cuối cùng trong đời mình! Dù sao bây giờ ông ta cũng chỉ là một tàn niệm, sinh khí sắp cạn kiệt rồi. Cho dù trận này thắng hay thua thì ông ta cũng sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi trời đất này. Như người ta đã nói, người sống rồi cũng đến lúc phải chết. Nhưng cho dù phải chết, ông ta cũng phải bảo vệ giới thế tục, bảo vệ Hoa Quốc. Để rửa sạch tội lỗi của ông ta trong quá khứ! Vì vậy, vào giờ phút này, ông ta không để ý nhiều đến chuyện sống chết nữa. “Cho dù bản soái chỉ còn một mảnh linh hồn thì cũng là con dân Hoa Quốc! Bá Vương Tây Sở từng thống trị thiên hạ!” “Dù chỉ còn một tàn niệm, vạn quân địch cũng không ngăn nổi tôi!” Vừa dứt lời, giáo Bá Vương như một con rồng bạc phóng ra. Trời đất rung chuyển trước luồng khí tức mạnh mẽ này. Trong phút chốc, sông núi rung chuyển, mặt đất lắc lư, ngay cả mặt trời và mặt trăng cũng mất đi ánh sáng. Hạng Vũ lúc này như sống lại, kiêu hãnh đứng trên hư không, mắt hổ, râu rồng, dáng vẻ uy nghiêm, như thể đã trở lại thời oanh liệt ấy. Cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn ở âm phủ cũng đang chiến đấu kịch liệt với Dương Giác Thoái. “Bùm bùm bùm!” Trong không trung, vô số sóng khí cuộn trào, núi sông lập tức vỡ tan. Ngay cả Hiên Viên Ngự trốn ở xa cũng cảm thấy da đầu tê dại. Ông ta đã từng thấy sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn, nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại có thể đối đầu trực diện với Dương Giác Thoái. “Cậu tạo nghiệp nặng nề, nên xuống mười tám tầng địa ngục mới phải!” trong mắt Dương Giác Thoái bừng bừng lửa hận. “Tạo nghiệp ư? E rằng không đến lượt ông nói về sai lầm của tôi!” Nói xong, Tiêu Chính Văn phất tay, một luồng ánh kiếm kèm theo khí tức đáng sợ đồng thời phóng về phía Dương Giác Thoái. Kiếm Tần Vương?
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4829 “Cả đám người luồn cúi nhục nhã, hôm nay còn dám lớn giọng trước mặt bản soái? Thánh hiền? Mấy người cũng xứng ư?” Những lời này của Hạng Vũ khiến cho mấy người Tử Cống gần như tức tới độ đầu óc choáng váng! Bởi vì Hạng Vũ còn thêm cả giọng thật vào trong giọng nói, không chỉ có tất cả người ở vùng ngoài lãnh thổ đều nghe thấy rất rõ, ngay cả bên phía thế tục cũng nghe thấy những lời này! “Ông muốn chết hả?”, trong mắt Tử Hằng loé lên tia sáng sắc lạnh, ông ta lao về phía Hạng Vũ chỉ trong nháy mắt. Hạng Vũ chế nhạo, thân mặc áo giáp, tay cầm cây giáo Bá Vương, vô cùng khí thế. Một luồng khí tức Vương Giả tỏa ra khắp nơi. Lúc này, Hạng Vũ biết rất rõ trận chiến hôm nay sẽ là trận chiến cuối cùng trong đời mình! Dù sao bây giờ ông ta cũng chỉ là một tàn niệm, sinh khí sắp cạn kiệt rồi. Cho dù trận này thắng hay thua thì ông ta cũng sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi trời đất này. Như người ta đã nói, người sống rồi cũng đến lúc phải chết. Nhưng cho dù phải chết, ông ta cũng phải bảo vệ giới thế tục, bảo vệ Hoa Quốc. Để rửa sạch tội lỗi của ông ta trong quá khứ! Vì vậy, vào giờ phút này, ông ta không để ý nhiều đến chuyện sống chết nữa. “Cho dù bản soái chỉ còn một mảnh linh hồn thì cũng là con dân Hoa Quốc! Bá Vương Tây Sở từng thống trị thiên hạ!” “Dù chỉ còn một tàn niệm, vạn quân địch cũng không ngăn nổi tôi!” Vừa dứt lời, giáo Bá Vương như một con rồng bạc phóng ra. Trời đất rung chuyển trước luồng khí tức mạnh mẽ này. Trong phút chốc, sông núi rung chuyển, mặt đất lắc lư, ngay cả mặt trời và mặt trăng cũng mất đi ánh sáng. Hạng Vũ lúc này như sống lại, kiêu hãnh đứng trên hư không, mắt hổ, râu rồng, dáng vẻ uy nghiêm, như thể đã trở lại thời oanh liệt ấy. Cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn ở âm phủ cũng đang chiến đấu kịch liệt với Dương Giác Thoái. “Bùm bùm bùm!” Trong không trung, vô số sóng khí cuộn trào, núi sông lập tức vỡ tan. Ngay cả Hiên Viên Ngự trốn ở xa cũng cảm thấy da đầu tê dại. Ông ta đã từng thấy sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn, nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại có thể đối đầu trực diện với Dương Giác Thoái. “Cậu tạo nghiệp nặng nề, nên xuống mười tám tầng địa ngục mới phải!” trong mắt Dương Giác Thoái bừng bừng lửa hận. “Tạo nghiệp ư? E rằng không đến lượt ông nói về sai lầm của tôi!” Nói xong, Tiêu Chính Văn phất tay, một luồng ánh kiếm kèm theo khí tức đáng sợ đồng thời phóng về phía Dương Giác Thoái. Kiếm Tần Vương?
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4829 “Cả đám người luồn cúi nhục nhã, hôm nay còn dám lớn giọng trước mặt bản soái? Thánh hiền? Mấy người cũng xứng ư?” Những lời này của Hạng Vũ khiến cho mấy người Tử Cống gần như tức tới độ đầu óc choáng váng! Bởi vì Hạng Vũ còn thêm cả giọng thật vào trong giọng nói, không chỉ có tất cả người ở vùng ngoài lãnh thổ đều nghe thấy rất rõ, ngay cả bên phía thế tục cũng nghe thấy những lời này! “Ông muốn chết hả?”, trong mắt Tử Hằng loé lên tia sáng sắc lạnh, ông ta lao về phía Hạng Vũ chỉ trong nháy mắt. Hạng Vũ chế nhạo, thân mặc áo giáp, tay cầm cây giáo Bá Vương, vô cùng khí thế. Một luồng khí tức Vương Giả tỏa ra khắp nơi. Lúc này, Hạng Vũ biết rất rõ trận chiến hôm nay sẽ là trận chiến cuối cùng trong đời mình! Dù sao bây giờ ông ta cũng chỉ là một tàn niệm, sinh khí sắp cạn kiệt rồi. Cho dù trận này thắng hay thua thì ông ta cũng sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi trời đất này. Như người ta đã nói, người sống rồi cũng đến lúc phải chết. Nhưng cho dù phải chết, ông ta cũng phải bảo vệ giới thế tục, bảo vệ Hoa Quốc. Để rửa sạch tội lỗi của ông ta trong quá khứ! Vì vậy, vào giờ phút này, ông ta không để ý nhiều đến chuyện sống chết nữa. “Cho dù bản soái chỉ còn một mảnh linh hồn thì cũng là con dân Hoa Quốc! Bá Vương Tây Sở từng thống trị thiên hạ!” “Dù chỉ còn một tàn niệm, vạn quân địch cũng không ngăn nổi tôi!” Vừa dứt lời, giáo Bá Vương như một con rồng bạc phóng ra. Trời đất rung chuyển trước luồng khí tức mạnh mẽ này. Trong phút chốc, sông núi rung chuyển, mặt đất lắc lư, ngay cả mặt trời và mặt trăng cũng mất đi ánh sáng. Hạng Vũ lúc này như sống lại, kiêu hãnh đứng trên hư không, mắt hổ, râu rồng, dáng vẻ uy nghiêm, như thể đã trở lại thời oanh liệt ấy. Cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn ở âm phủ cũng đang chiến đấu kịch liệt với Dương Giác Thoái. “Bùm bùm bùm!” Trong không trung, vô số sóng khí cuộn trào, núi sông lập tức vỡ tan. Ngay cả Hiên Viên Ngự trốn ở xa cũng cảm thấy da đầu tê dại. Ông ta đã từng thấy sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn, nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại có thể đối đầu trực diện với Dương Giác Thoái. “Cậu tạo nghiệp nặng nề, nên xuống mười tám tầng địa ngục mới phải!” trong mắt Dương Giác Thoái bừng bừng lửa hận. “Tạo nghiệp ư? E rằng không đến lượt ông nói về sai lầm của tôi!” Nói xong, Tiêu Chính Văn phất tay, một luồng ánh kiếm kèm theo khí tức đáng sợ đồng thời phóng về phía Dương Giác Thoái. Kiếm Tần Vương?