Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 4867
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4867 Nhìn từ góc độ của bọn họ, Tiêu Chính Văn chỉ khẽ vỗ lên trên vai của Điền Kỵ mà Điền Kỵ đã hóa thành tro bụi luôn rồi! Tiêu Chính Văn giơ tay cầm lấy tách trà ban nãy, nước trà vẫn còn đang ấm! Liếc nhìn lá trà bên trong tách, Tiêu Chính Văn một hơi uống cạn! Sau đó lại một mình sải bước đi xuống khỏi núi Long Vân! Kết quả của trận đấu này mặc dù vẫn chưa được truyền ra bên ngoài, thế nhưng có thể đoán ra được kể từ thời khắc này, địa vị của Tiêu Chính Văn ở vùng ngoài lãnh thổ đã không còn một ai có thể thay thế! Mà việc Tiêu Chính Văn ngang tàn xuất thế cũng hoàn toàn thay đổi sự bình đẳng trong quyền lợi của vùng ngoài lãnh thổ! Kể từ giây phút này sẽ không còn là thời đại mà Thiên Đạo Minh Ước có thể độc tôn, Tiêu Chính Văn và thế tục Hoa Quốc cũng sẽ có quyền tiếng nói tuyệt đối ở vùng ngoài lãnh thổ! Sau khi Điền Kỵ bỏ mạng, hai người Ngụy Vinh Kỳ và Long Cổ cũng âm thầm rời đi. Ở lại nơi này đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa, từ giờ trở đi, nước Ngụy cũng cần dựa dẫm vào Tiêu Chính Văn mới có thể tiếp tục tồn tại! Khổng Tề Thiên ngẩng mặt nhìn về phía một đầu khác của Tinh Vũ, thở dài một tiếng, trừ phi bản thể của ông ta đích thân tới, bằng không cũng chẳng đủ sức mà tranh đấu với Tiêu Chính Văn! Lúc này, ở biên giới phía nam thành Thiên Khu, trong một trang viên phong cảnh hữu tình. Trang viên này cổ kính mà trang nhã, nơi nào cũng bộc lộ ra khí tức của quý tộc, hơn nữa so với đảo Tề Thiên của Điền Kỵ, nơi này càng có phong cảnh như tranh, đẹp tựa chốn tiên cảnh giữa nhân gian! Nơi này chính là nơi ở của nhà họ Trần! “Báo! Gia chủ…xảy… xảy ra chuyện lớn rồi, Điền Kỵ… Điền Kỵ tử trận!” Cái gì? Tất cả mọi người trong đại sảnh sau khi nghe thấy tin tức này thì đều ngẩn ra! Điền Kỵ chết rồi ư? Đối với bất cứ thế lực một phương nào mà nói, tin tức này đều giống như sét đánh ngang tai! Dẫu sao từ trước tới giờ, Điền Kỵ vẫn luôn là sự tồn tại đỉnh cao ở vùng ngoài lãnh thổ, mấy nghìn năm trở lại đây vẫn luôn do một tay ông ta chỉ đạo mọi thứ ở vùng ngoài lãnh thổ! Vả lại cảnh giới của Điền Kỵ khủng b0 tới độ nào cơ chứ? Cả vùng ngoài lãnh thổ cũng chẳng tìm ra được cao thủ thứ hai giống như ông ta! Một nhân vật giống như truyền kỳ như vậy lại chết trong tay Tiêu Chính Văn? Nhà họ Trần không xa lạ gì với Tiêu Chính Văn, Trần Huy Tổ cũng từng vô số lần cảnh cáo nhà họ Trần người không thể đắc tội nhất chính là Tiêu Chính Văn! Thế nhưng Tiêu Chính Văn còn quá trẻ, nhà họ Trần sao có thể bận tâm tới lời Trần Huy Tổ nói? Mãi tới khoảnh khắc này, bọn họ mới ý thức được rằng Tiêu Chính Văn đã trở thành một ngôi sao mới nổi!
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4867 Nhìn từ góc độ của bọn họ, Tiêu Chính Văn chỉ khẽ vỗ lên trên vai của Điền Kỵ mà Điền Kỵ đã hóa thành tro bụi luôn rồi! Tiêu Chính Văn giơ tay cầm lấy tách trà ban nãy, nước trà vẫn còn đang ấm! Liếc nhìn lá trà bên trong tách, Tiêu Chính Văn một hơi uống cạn! Sau đó lại một mình sải bước đi xuống khỏi núi Long Vân! Kết quả của trận đấu này mặc dù vẫn chưa được truyền ra bên ngoài, thế nhưng có thể đoán ra được kể từ thời khắc này, địa vị của Tiêu Chính Văn ở vùng ngoài lãnh thổ đã không còn một ai có thể thay thế! Mà việc Tiêu Chính Văn ngang tàn xuất thế cũng hoàn toàn thay đổi sự bình đẳng trong quyền lợi của vùng ngoài lãnh thổ! Kể từ giây phút này sẽ không còn là thời đại mà Thiên Đạo Minh Ước có thể độc tôn, Tiêu Chính Văn và thế tục Hoa Quốc cũng sẽ có quyền tiếng nói tuyệt đối ở vùng ngoài lãnh thổ! Sau khi Điền Kỵ bỏ mạng, hai người Ngụy Vinh Kỳ và Long Cổ cũng âm thầm rời đi. Ở lại nơi này đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa, từ giờ trở đi, nước Ngụy cũng cần dựa dẫm vào Tiêu Chính Văn mới có thể tiếp tục tồn tại! Khổng Tề Thiên ngẩng mặt nhìn về phía một đầu khác của Tinh Vũ, thở dài một tiếng, trừ phi bản thể của ông ta đích thân tới, bằng không cũng chẳng đủ sức mà tranh đấu với Tiêu Chính Văn! Lúc này, ở biên giới phía nam thành Thiên Khu, trong một trang viên phong cảnh hữu tình. Trang viên này cổ kính mà trang nhã, nơi nào cũng bộc lộ ra khí tức của quý tộc, hơn nữa so với đảo Tề Thiên của Điền Kỵ, nơi này càng có phong cảnh như tranh, đẹp tựa chốn tiên cảnh giữa nhân gian! Nơi này chính là nơi ở của nhà họ Trần! “Báo! Gia chủ…xảy… xảy ra chuyện lớn rồi, Điền Kỵ… Điền Kỵ tử trận!” Cái gì? Tất cả mọi người trong đại sảnh sau khi nghe thấy tin tức này thì đều ngẩn ra! Điền Kỵ chết rồi ư? Đối với bất cứ thế lực một phương nào mà nói, tin tức này đều giống như sét đánh ngang tai! Dẫu sao từ trước tới giờ, Điền Kỵ vẫn luôn là sự tồn tại đỉnh cao ở vùng ngoài lãnh thổ, mấy nghìn năm trở lại đây vẫn luôn do một tay ông ta chỉ đạo mọi thứ ở vùng ngoài lãnh thổ! Vả lại cảnh giới của Điền Kỵ khủng b0 tới độ nào cơ chứ? Cả vùng ngoài lãnh thổ cũng chẳng tìm ra được cao thủ thứ hai giống như ông ta! Một nhân vật giống như truyền kỳ như vậy lại chết trong tay Tiêu Chính Văn? Nhà họ Trần không xa lạ gì với Tiêu Chính Văn, Trần Huy Tổ cũng từng vô số lần cảnh cáo nhà họ Trần người không thể đắc tội nhất chính là Tiêu Chính Văn! Thế nhưng Tiêu Chính Văn còn quá trẻ, nhà họ Trần sao có thể bận tâm tới lời Trần Huy Tổ nói? Mãi tới khoảnh khắc này, bọn họ mới ý thức được rằng Tiêu Chính Văn đã trở thành một ngôi sao mới nổi!
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4867 Nhìn từ góc độ của bọn họ, Tiêu Chính Văn chỉ khẽ vỗ lên trên vai của Điền Kỵ mà Điền Kỵ đã hóa thành tro bụi luôn rồi! Tiêu Chính Văn giơ tay cầm lấy tách trà ban nãy, nước trà vẫn còn đang ấm! Liếc nhìn lá trà bên trong tách, Tiêu Chính Văn một hơi uống cạn! Sau đó lại một mình sải bước đi xuống khỏi núi Long Vân! Kết quả của trận đấu này mặc dù vẫn chưa được truyền ra bên ngoài, thế nhưng có thể đoán ra được kể từ thời khắc này, địa vị của Tiêu Chính Văn ở vùng ngoài lãnh thổ đã không còn một ai có thể thay thế! Mà việc Tiêu Chính Văn ngang tàn xuất thế cũng hoàn toàn thay đổi sự bình đẳng trong quyền lợi của vùng ngoài lãnh thổ! Kể từ giây phút này sẽ không còn là thời đại mà Thiên Đạo Minh Ước có thể độc tôn, Tiêu Chính Văn và thế tục Hoa Quốc cũng sẽ có quyền tiếng nói tuyệt đối ở vùng ngoài lãnh thổ! Sau khi Điền Kỵ bỏ mạng, hai người Ngụy Vinh Kỳ và Long Cổ cũng âm thầm rời đi. Ở lại nơi này đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa, từ giờ trở đi, nước Ngụy cũng cần dựa dẫm vào Tiêu Chính Văn mới có thể tiếp tục tồn tại! Khổng Tề Thiên ngẩng mặt nhìn về phía một đầu khác của Tinh Vũ, thở dài một tiếng, trừ phi bản thể của ông ta đích thân tới, bằng không cũng chẳng đủ sức mà tranh đấu với Tiêu Chính Văn! Lúc này, ở biên giới phía nam thành Thiên Khu, trong một trang viên phong cảnh hữu tình. Trang viên này cổ kính mà trang nhã, nơi nào cũng bộc lộ ra khí tức của quý tộc, hơn nữa so với đảo Tề Thiên của Điền Kỵ, nơi này càng có phong cảnh như tranh, đẹp tựa chốn tiên cảnh giữa nhân gian! Nơi này chính là nơi ở của nhà họ Trần! “Báo! Gia chủ…xảy… xảy ra chuyện lớn rồi, Điền Kỵ… Điền Kỵ tử trận!” Cái gì? Tất cả mọi người trong đại sảnh sau khi nghe thấy tin tức này thì đều ngẩn ra! Điền Kỵ chết rồi ư? Đối với bất cứ thế lực một phương nào mà nói, tin tức này đều giống như sét đánh ngang tai! Dẫu sao từ trước tới giờ, Điền Kỵ vẫn luôn là sự tồn tại đỉnh cao ở vùng ngoài lãnh thổ, mấy nghìn năm trở lại đây vẫn luôn do một tay ông ta chỉ đạo mọi thứ ở vùng ngoài lãnh thổ! Vả lại cảnh giới của Điền Kỵ khủng b0 tới độ nào cơ chứ? Cả vùng ngoài lãnh thổ cũng chẳng tìm ra được cao thủ thứ hai giống như ông ta! Một nhân vật giống như truyền kỳ như vậy lại chết trong tay Tiêu Chính Văn? Nhà họ Trần không xa lạ gì với Tiêu Chính Văn, Trần Huy Tổ cũng từng vô số lần cảnh cáo nhà họ Trần người không thể đắc tội nhất chính là Tiêu Chính Văn! Thế nhưng Tiêu Chính Văn còn quá trẻ, nhà họ Trần sao có thể bận tâm tới lời Trần Huy Tổ nói? Mãi tới khoảnh khắc này, bọn họ mới ý thức được rằng Tiêu Chính Văn đã trở thành một ngôi sao mới nổi!