Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 4872

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4872 “Nếu như ông ta vẫn còn sống, dù là nhà họ Khổng thì cũng phải nể nang ông ta vài phần, đặc biệt là bên phía chiến trường vùng ngoài vũ trụ, dưới tình cảnh không mấy lạc quan thì càng không có ai dám tuỳ tiện động tới cụ tổ đó của nhà họ Trần!” Hắc Bá lại giải thích. “Không ngờ hoá ra nhà họ Trần còn có bối cảnh như vậy!”, Lý Bạch cũng không kiềm chế được mà lên tiếng. “Trần Khánh Chi trong truyền thuyết đó rốt cuộc có cảnh giới gì? Đỉnh cao Thiên Cảnh sao?”, Tần Lương Ngọc cũng lên tiếng hỏi. “Chuyện này thì cũng không rõ nữa, chỉ là ban đầu nhà họ Trần từng có một lần tranh chấp với Thiên Đạo Minh Ước, sau này không diễn biến thành đại chiến nghe nói là vì có một nhân vật thần bí ra tay can dự!” “Thế nhưng tôi lại cứ luôn hoài nghi căn bản không có người thần bí gì cả mà là Trần Khánh Chi đích thân ra mặt! Vậy nên nói, dựa vào sức mạnh bản thân đã có thể khiến cho Thiên Đạo Minh Ước nhượng bộ ba phần, chắc hẳn cảnh giới của người này phải rất cao!” Hắc Bá thở dài một tiếng, nói. “Cũng có thể nói, chính bởi vì không biết Trần Khánh Chi chết hay sống, vậy nên mọi người mới càng thêm kiêng dè nhà họ Trần?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi. “Không sai, nhưng dù Trần Khánh Chi này chết hay sống, nhà họ Trần bây giờ vẫn là một gia tộc lánh đời hiếm có ở vùng ngoài lãnh thổ! Thậm chí đủ để sánh ngang vai với nhà họ Doanh chúng tôi!”, Hắc Bá lại thở dài nói. Thực ra đôi khi địa vị càng cao thì càng cảm thấy mình nhỏ bé. Nếu đặt nhà họ Trần trong giới thế tục thì chắc chắn có đủ sức mạnh để cạnh tranh với một nước, nhưng nhà họ Trần lại vô cùng khiêm tốn, bao nhiêu năm qua chưa từng tỏ vẻ huênh hoang ở vùng ngoài lãnh thổ. Thế gia như vậy mới thật sự đáng sợ, thậm chí ngay cả khi bố của Trần Huy Tổ chết bất đắc kỳ tử, nhà họ Trần cũng không truy cứu quá nhiều, càng không gây ra bất kỳ sóng gió nào ở vùng ngoài lãnh thổ. Chỉ riêng tính nhẫn nhịn này đã vượt xa các thế gia khác. “Tôi có cảm giác nhà họ Trần là thế gia lớn hiếm thấy ở vùng ngoài lãnh thổ, xét về thực lực, có lẽ đám hoàng tộc kia cũng chưa chắc địch lại nổi!” Hắc Bá nói tiếp. Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, cho dù cụ tổ nhà họ Trần còn sống hay không thì Tiêu Chính Văn cũng không quan tâm. Ngược lại, lúc mọi người đến cổng nhà họ Trần, ai nấy đều sững sờ. Trước cửa không có một tên lính nào, mà chỉ có hai con sư tử đá. Trong mắt hai con sư tử đá dường như có một sức mạnh đáng sợ, ngay cả Lý Bạch, và Tần Lương Ngọc đều hơi sững sờ. “Hai con sư tử đá này sao lại có sức mạnh đáng sợ đến vậy!” Tần Lương Ngọc tự lẩm bẩm. “Nơi này đã bị nhiễm khí tức Đế Vương ngàn năm, vì vậy hai con thú đá này đã không còn là vật vô tri nữa, mà ít nhiều cũng có chút linh khí!” Hắc Bá giải thích.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4872 “Nếu như ông ta vẫn còn sống, dù là nhà họ Khổng thì cũng phải nể nang ông ta vài phần, đặc biệt là bên phía chiến trường vùng ngoài vũ trụ, dưới tình cảnh không mấy lạc quan thì càng không có ai dám tuỳ tiện động tới cụ tổ đó của nhà họ Trần!” Hắc Bá lại giải thích. “Không ngờ hoá ra nhà họ Trần còn có bối cảnh như vậy!”, Lý Bạch cũng không kiềm chế được mà lên tiếng. “Trần Khánh Chi trong truyền thuyết đó rốt cuộc có cảnh giới gì? Đỉnh cao Thiên Cảnh sao?”, Tần Lương Ngọc cũng lên tiếng hỏi. “Chuyện này thì cũng không rõ nữa, chỉ là ban đầu nhà họ Trần từng có một lần tranh chấp với Thiên Đạo Minh Ước, sau này không diễn biến thành đại chiến nghe nói là vì có một nhân vật thần bí ra tay can dự!” “Thế nhưng tôi lại cứ luôn hoài nghi căn bản không có người thần bí gì cả mà là Trần Khánh Chi đích thân ra mặt! Vậy nên nói, dựa vào sức mạnh bản thân đã có thể khiến cho Thiên Đạo Minh Ước nhượng bộ ba phần, chắc hẳn cảnh giới của người này phải rất cao!” Hắc Bá thở dài một tiếng, nói. “Cũng có thể nói, chính bởi vì không biết Trần Khánh Chi chết hay sống, vậy nên mọi người mới càng thêm kiêng dè nhà họ Trần?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi. “Không sai, nhưng dù Trần Khánh Chi này chết hay sống, nhà họ Trần bây giờ vẫn là một gia tộc lánh đời hiếm có ở vùng ngoài lãnh thổ! Thậm chí đủ để sánh ngang vai với nhà họ Doanh chúng tôi!”, Hắc Bá lại thở dài nói. Thực ra đôi khi địa vị càng cao thì càng cảm thấy mình nhỏ bé. Nếu đặt nhà họ Trần trong giới thế tục thì chắc chắn có đủ sức mạnh để cạnh tranh với một nước, nhưng nhà họ Trần lại vô cùng khiêm tốn, bao nhiêu năm qua chưa từng tỏ vẻ huênh hoang ở vùng ngoài lãnh thổ. Thế gia như vậy mới thật sự đáng sợ, thậm chí ngay cả khi bố của Trần Huy Tổ chết bất đắc kỳ tử, nhà họ Trần cũng không truy cứu quá nhiều, càng không gây ra bất kỳ sóng gió nào ở vùng ngoài lãnh thổ. Chỉ riêng tính nhẫn nhịn này đã vượt xa các thế gia khác. “Tôi có cảm giác nhà họ Trần là thế gia lớn hiếm thấy ở vùng ngoài lãnh thổ, xét về thực lực, có lẽ đám hoàng tộc kia cũng chưa chắc địch lại nổi!” Hắc Bá nói tiếp. Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, cho dù cụ tổ nhà họ Trần còn sống hay không thì Tiêu Chính Văn cũng không quan tâm. Ngược lại, lúc mọi người đến cổng nhà họ Trần, ai nấy đều sững sờ. Trước cửa không có một tên lính nào, mà chỉ có hai con sư tử đá. Trong mắt hai con sư tử đá dường như có một sức mạnh đáng sợ, ngay cả Lý Bạch, và Tần Lương Ngọc đều hơi sững sờ. “Hai con sư tử đá này sao lại có sức mạnh đáng sợ đến vậy!” Tần Lương Ngọc tự lẩm bẩm. “Nơi này đã bị nhiễm khí tức Đế Vương ngàn năm, vì vậy hai con thú đá này đã không còn là vật vô tri nữa, mà ít nhiều cũng có chút linh khí!” Hắc Bá giải thích.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4872 “Nếu như ông ta vẫn còn sống, dù là nhà họ Khổng thì cũng phải nể nang ông ta vài phần, đặc biệt là bên phía chiến trường vùng ngoài vũ trụ, dưới tình cảnh không mấy lạc quan thì càng không có ai dám tuỳ tiện động tới cụ tổ đó của nhà họ Trần!” Hắc Bá lại giải thích. “Không ngờ hoá ra nhà họ Trần còn có bối cảnh như vậy!”, Lý Bạch cũng không kiềm chế được mà lên tiếng. “Trần Khánh Chi trong truyền thuyết đó rốt cuộc có cảnh giới gì? Đỉnh cao Thiên Cảnh sao?”, Tần Lương Ngọc cũng lên tiếng hỏi. “Chuyện này thì cũng không rõ nữa, chỉ là ban đầu nhà họ Trần từng có một lần tranh chấp với Thiên Đạo Minh Ước, sau này không diễn biến thành đại chiến nghe nói là vì có một nhân vật thần bí ra tay can dự!” “Thế nhưng tôi lại cứ luôn hoài nghi căn bản không có người thần bí gì cả mà là Trần Khánh Chi đích thân ra mặt! Vậy nên nói, dựa vào sức mạnh bản thân đã có thể khiến cho Thiên Đạo Minh Ước nhượng bộ ba phần, chắc hẳn cảnh giới của người này phải rất cao!” Hắc Bá thở dài một tiếng, nói. “Cũng có thể nói, chính bởi vì không biết Trần Khánh Chi chết hay sống, vậy nên mọi người mới càng thêm kiêng dè nhà họ Trần?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi. “Không sai, nhưng dù Trần Khánh Chi này chết hay sống, nhà họ Trần bây giờ vẫn là một gia tộc lánh đời hiếm có ở vùng ngoài lãnh thổ! Thậm chí đủ để sánh ngang vai với nhà họ Doanh chúng tôi!”, Hắc Bá lại thở dài nói. Thực ra đôi khi địa vị càng cao thì càng cảm thấy mình nhỏ bé. Nếu đặt nhà họ Trần trong giới thế tục thì chắc chắn có đủ sức mạnh để cạnh tranh với một nước, nhưng nhà họ Trần lại vô cùng khiêm tốn, bao nhiêu năm qua chưa từng tỏ vẻ huênh hoang ở vùng ngoài lãnh thổ. Thế gia như vậy mới thật sự đáng sợ, thậm chí ngay cả khi bố của Trần Huy Tổ chết bất đắc kỳ tử, nhà họ Trần cũng không truy cứu quá nhiều, càng không gây ra bất kỳ sóng gió nào ở vùng ngoài lãnh thổ. Chỉ riêng tính nhẫn nhịn này đã vượt xa các thế gia khác. “Tôi có cảm giác nhà họ Trần là thế gia lớn hiếm thấy ở vùng ngoài lãnh thổ, xét về thực lực, có lẽ đám hoàng tộc kia cũng chưa chắc địch lại nổi!” Hắc Bá nói tiếp. Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, cho dù cụ tổ nhà họ Trần còn sống hay không thì Tiêu Chính Văn cũng không quan tâm. Ngược lại, lúc mọi người đến cổng nhà họ Trần, ai nấy đều sững sờ. Trước cửa không có một tên lính nào, mà chỉ có hai con sư tử đá. Trong mắt hai con sư tử đá dường như có một sức mạnh đáng sợ, ngay cả Lý Bạch, và Tần Lương Ngọc đều hơi sững sờ. “Hai con sư tử đá này sao lại có sức mạnh đáng sợ đến vậy!” Tần Lương Ngọc tự lẩm bẩm. “Nơi này đã bị nhiễm khí tức Đế Vương ngàn năm, vì vậy hai con thú đá này đã không còn là vật vô tri nữa, mà ít nhiều cũng có chút linh khí!” Hắc Bá giải thích.

Chương 4872