Lắng nghe cái bụng đang sôi rồn rột, lại nhìn từng làn sương trùng trùng điệp điệp che ngút tầm mắt, Sở Thiên không nén được thở dài. "Ài! Chỉ hận mình không đến đây." Đến địa phương quái quỷ này đã hơn tháng, nhìn vầng trăng đỏ chạch trên đầu, Sở Thiên tiếp tục khẳng định chuyện này thêm lần nữa, "Mình đã đến một thế giới khác rồi!" Nhớ lại, gã chợt bị mê đi trong cơn cuồng phong đầy sấm sét, hai mắt nhắm chặt, đầu óc vù vù. Mở mắt ra, gã đã thấy mình rơi vào vùng sơn mạch chập chùng. Thực vật mọc đây đó tô điểm cho quần sơn, cổ thụ thì cao vút trời, lùm cây bụi thì đủ loại hình dạng, ít nhiều cũng giống như ở địa cầu. Cái khác biệt duy nhất là mặt trăng màu đỏ trên không trung. Nghĩ đi nghĩ lại mấy ngày, Sở Thiên hoài nghi mình đã trở về thời nguyên thủy. Cái chỗ quỷ quái này, trong thời gian lâu như vậy mà một tiếng động đậy nhỏ của động vật cũng không nghe thấy, hại cho gã chỉ ăn toàn thực vật qua ngày, lưỡi đã mau chóng thò lò ra như chim! Y phục mặt trên người sau nhiều ngày…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...