“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 181

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Triệu Thiên Sách gật đầu, khuôn mặt tràn đầy sự kính trọng nói: “Đại tướng Tô chí công vô tư, không tham lam mưu đồ danh lợi, trong lòng có thiên hạ, thuộc hạ khâm phục ạ!”  Triệu Thiên Sách là một nam tử hán bằng xương bằng thịt, trực tiếp bị cảm động bởi cách hành xử của Tô Thần Binh, hai mắt sáng rực lên, ngay lập tức quỳ chân xuống đất, chắp tay hành lễ.  “Đứng dậy đi, Thiên Sách, bây giờ cậu là chiến thần Thiên Sách, còn tôi chỉ là ông chủ của một dòng họ nhỏ, chú ý đến sức ảnh hưởng chút đi.” Tô Thần Binh nói.  “Ông nhận của tôi cái cúi đầu này!” Triệu Thiên Sách kính cẩn lễ phép, sau đó được Tô Thần Binh đỡ dậy.   “Thiên Sách.”  Tô Thần Binh khẽ cười: “Thực ra, tôi có một chuyện muốn nhờ cậu, tôi có một cặp con trai con gái.”  “Con gái là Tô Dực Cân thì không nhắc đến nữa, nó cũng là mười chiến tướng lớn như cậu, các cậu cũng tương đối quen thuộc.”  Tô Thần Binh bắt đầu chuyển hướng, nói: “Đứa con trai Tô Thương này của tôi, đã trưởng thành rồi, tôi muốn để nó gia nhập vào dưới trướng của cậu, đến chiến trường mài giũa một phen, ý của cậu như thế nào?”  “Được thôi.”  Triệu Thiên Sách không hề do dự trả lời, đồng thời còn cam kết: “Đại tướng Tô, ông yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ bảo đảm sự an toàn của cậu ấy.”   “Được, vậy thì nhờ cả vào cậu nhé.” Tô Thần Binh thoáng chút tự hào nói: “Tên nhóc Tô Thương đó, bây giờ đã đặt chân đến Hóa Kình trung kì rồi, thực lực không hề yếu, dư sức làm phó quan của cậu.”  “Đại tướng Tô.”  Triệu Thiên Mạch nghe vậy, dừng lại một chút, sau đó gượng cười: “Trước khi tôi tới đây đã nghe ngóng một vài thông tin rồi, theo như tôi được biết, Tô đại thiếu gia là một người ăn chơi trác táng có tiếng ở Giang Bắc, là khách quen của các quán bar hộp đêm, không học vấn không nghề nghiệp không có chí tiến thủ, sao cậu ấy có thể là cao thủ Hóa Kình được chứ, ông đừng lừa tôi nữa.”  “Tất nhiên, chức vị phó quan tôi có thể sắp xếp được, để Tô đại thiếu gia đi theo bên cạnh tôi, đợi đến chiến trường rồi, tôi cũng tiện bảo vệ cậu ấy.”  Triệu Thiên Sách cười một cách ngượng ngùng: “Nhưng đại tướng Tô, ông không nên lừa tôi như thế đâu.”  “Ha ha.”  Tô Thần Binh đang định giải thích, nhưng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói cầu kiến của Tô Thương.  “Thiên Sách, tai nghe là là giả, mắt thấy là thật, Tô Thương đến rồi, tận mắt cậu nhìn đi.”  Tô Thần Binh mỉm cười, sau đó nói: “Tô Thương, đi vào đi.”  Sau đó, Tô Thương bước vào phòng đọc sách, anh ấy chào hỏi Tô Thần Binh trước, sau đó nhìn về phía Triệu Thiên Sách đang đứng bên cạnh.  “Cha, vị này là chiến thần Thiên sách tiếng tăm lừng lẫy phải chứ?” Tô Thương cười nói.  “Ừ.”  Tô Thần Binh khẽ cười: “Tô Thương, con tới đúng lúc lắm, cha đang nói chuyện với Thiên Sách về con, cậu ấy không tin con là người luyện võ Hóa Kình trung kì, mau để lộ ra chân khí của con đi, cho cậu ấy chiêm ngưỡng một chút.”  

Triệu Thiên Sách gật đầu, khuôn mặt tràn đầy sự kính trọng nói: “Đại tướng Tô chí công vô tư, không tham lam mưu đồ danh lợi, trong lòng có thiên hạ, thuộc hạ khâm phục ạ!”  

Triệu Thiên Sách là một nam tử hán bằng xương bằng thịt, trực tiếp bị cảm động bởi cách hành xử của Tô Thần Binh, hai mắt sáng rực lên, ngay lập tức quỳ chân xuống đất, chắp tay hành lễ.  

“Đứng dậy đi, Thiên Sách, bây giờ cậu là chiến thần Thiên Sách, còn tôi chỉ là ông chủ của một dòng họ nhỏ, chú ý đến sức ảnh hưởng chút đi.” Tô Thần Binh nói.  

“Ông nhận của tôi cái cúi đầu này!” Triệu Thiên Sách kính cẩn lễ phép, sau đó được Tô Thần Binh đỡ dậy.   

“Thiên Sách.”  

Tô Thần Binh khẽ cười: “Thực ra, tôi có một chuyện muốn nhờ cậu, tôi có một cặp con trai con gái.”  

“Con gái là Tô Dực Cân thì không nhắc đến nữa, nó cũng là mười chiến tướng lớn như cậu, các cậu cũng tương đối quen thuộc.”  

Tô Thần Binh bắt đầu chuyển hướng, nói: “Đứa con trai Tô Thương này của tôi, đã trưởng thành rồi, tôi muốn để nó gia nhập vào dưới trướng của cậu, đến chiến trường mài giũa một phen, ý của cậu như thế nào?”  

“Được thôi.”  

Triệu Thiên Sách không hề do dự trả lời, đồng thời còn cam kết: “Đại tướng Tô, ông yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ bảo đảm sự an toàn của cậu ấy.”   

“Được, vậy thì nhờ cả vào cậu nhé.” Tô Thần Binh thoáng chút tự hào nói: “Tên nhóc Tô Thương đó, bây giờ đã đặt chân đến Hóa Kình trung kì rồi, thực lực không hề yếu, dư sức làm phó quan của cậu.”  

“Đại tướng Tô.”  

Triệu Thiên Mạch nghe vậy, dừng lại một chút, sau đó gượng cười: “Trước khi tôi tới đây đã nghe ngóng một vài thông tin rồi, theo như tôi được biết, Tô đại thiếu gia là một người ăn chơi trác táng có tiếng ở Giang Bắc, là khách quen của các quán bar hộp đêm, không học vấn không nghề nghiệp không có chí tiến thủ, sao cậu ấy có thể là cao thủ Hóa Kình được chứ, ông đừng lừa tôi nữa.”  

“Tất nhiên, chức vị phó quan tôi có thể sắp xếp được, để Tô đại thiếu gia đi theo bên cạnh tôi, đợi đến chiến trường rồi, tôi cũng tiện bảo vệ cậu ấy.”  

Triệu Thiên Sách cười một cách ngượng ngùng: “Nhưng đại tướng Tô, ông không nên lừa tôi như thế đâu.”  

“Ha ha.”  

Tô Thần Binh đang định giải thích, nhưng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói cầu kiến của Tô Thương.  

“Thiên Sách, tai nghe là là giả, mắt thấy là thật, Tô Thương đến rồi, tận mắt cậu nhìn đi.”  

Tô Thần Binh mỉm cười, sau đó nói: “Tô Thương, đi vào đi.”  

Sau đó, Tô Thương bước vào phòng đọc sách, anh ấy chào hỏi Tô Thần Binh trước, sau đó nhìn về phía Triệu Thiên Sách đang đứng bên cạnh.  

“Cha, vị này là chiến thần Thiên sách tiếng tăm lừng lẫy phải chứ?” Tô Thương cười nói.  

“Ừ.”  

Tô Thần Binh khẽ cười: “Tô Thương, con tới đúng lúc lắm, cha đang nói chuyện với Thiên Sách về con, cậu ấy không tin con là người luyện võ Hóa Kình trung kì, mau để lộ ra chân khí của con đi, cho cậu ấy chiêm ngưỡng một chút.”  

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Triệu Thiên Sách gật đầu, khuôn mặt tràn đầy sự kính trọng nói: “Đại tướng Tô chí công vô tư, không tham lam mưu đồ danh lợi, trong lòng có thiên hạ, thuộc hạ khâm phục ạ!”  Triệu Thiên Sách là một nam tử hán bằng xương bằng thịt, trực tiếp bị cảm động bởi cách hành xử của Tô Thần Binh, hai mắt sáng rực lên, ngay lập tức quỳ chân xuống đất, chắp tay hành lễ.  “Đứng dậy đi, Thiên Sách, bây giờ cậu là chiến thần Thiên Sách, còn tôi chỉ là ông chủ của một dòng họ nhỏ, chú ý đến sức ảnh hưởng chút đi.” Tô Thần Binh nói.  “Ông nhận của tôi cái cúi đầu này!” Triệu Thiên Sách kính cẩn lễ phép, sau đó được Tô Thần Binh đỡ dậy.   “Thiên Sách.”  Tô Thần Binh khẽ cười: “Thực ra, tôi có một chuyện muốn nhờ cậu, tôi có một cặp con trai con gái.”  “Con gái là Tô Dực Cân thì không nhắc đến nữa, nó cũng là mười chiến tướng lớn như cậu, các cậu cũng tương đối quen thuộc.”  Tô Thần Binh bắt đầu chuyển hướng, nói: “Đứa con trai Tô Thương này của tôi, đã trưởng thành rồi, tôi muốn để nó gia nhập vào dưới trướng của cậu, đến chiến trường mài giũa một phen, ý của cậu như thế nào?”  “Được thôi.”  Triệu Thiên Sách không hề do dự trả lời, đồng thời còn cam kết: “Đại tướng Tô, ông yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ bảo đảm sự an toàn của cậu ấy.”   “Được, vậy thì nhờ cả vào cậu nhé.” Tô Thần Binh thoáng chút tự hào nói: “Tên nhóc Tô Thương đó, bây giờ đã đặt chân đến Hóa Kình trung kì rồi, thực lực không hề yếu, dư sức làm phó quan của cậu.”  “Đại tướng Tô.”  Triệu Thiên Mạch nghe vậy, dừng lại một chút, sau đó gượng cười: “Trước khi tôi tới đây đã nghe ngóng một vài thông tin rồi, theo như tôi được biết, Tô đại thiếu gia là một người ăn chơi trác táng có tiếng ở Giang Bắc, là khách quen của các quán bar hộp đêm, không học vấn không nghề nghiệp không có chí tiến thủ, sao cậu ấy có thể là cao thủ Hóa Kình được chứ, ông đừng lừa tôi nữa.”  “Tất nhiên, chức vị phó quan tôi có thể sắp xếp được, để Tô đại thiếu gia đi theo bên cạnh tôi, đợi đến chiến trường rồi, tôi cũng tiện bảo vệ cậu ấy.”  Triệu Thiên Sách cười một cách ngượng ngùng: “Nhưng đại tướng Tô, ông không nên lừa tôi như thế đâu.”  “Ha ha.”  Tô Thần Binh đang định giải thích, nhưng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói cầu kiến của Tô Thương.  “Thiên Sách, tai nghe là là giả, mắt thấy là thật, Tô Thương đến rồi, tận mắt cậu nhìn đi.”  Tô Thần Binh mỉm cười, sau đó nói: “Tô Thương, đi vào đi.”  Sau đó, Tô Thương bước vào phòng đọc sách, anh ấy chào hỏi Tô Thần Binh trước, sau đó nhìn về phía Triệu Thiên Sách đang đứng bên cạnh.  “Cha, vị này là chiến thần Thiên sách tiếng tăm lừng lẫy phải chứ?” Tô Thương cười nói.  “Ừ.”  Tô Thần Binh khẽ cười: “Tô Thương, con tới đúng lúc lắm, cha đang nói chuyện với Thiên Sách về con, cậu ấy không tin con là người luyện võ Hóa Kình trung kì, mau để lộ ra chân khí của con đi, cho cậu ấy chiêm ngưỡng một chút.”  

Chương 181