“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 190

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Một tên học trò của võ quán Bình Đảo nhỏ giọng nói: "Tô Huyền Thiên và Tô Kiền Khôn nhà họ Tô kết nghĩa mọi người ai cũng biết."  "Mấy ngày trước ở chợ đen Cửu Môn có người muốn giết chết ông chủ của nhà họ Tô, chính Tô Huyền Thiên đã ra mặt hóa giải nguy nan."  Tên này lại nói tiếp: "Có lẽ đúng như ông ta nói, Tô Huyền Thiên và nhà họ Lý không có quan hệ gì, và bánh trà chính là do Tô Thương tặng."  "Đáng chết!"  Y Đằng nghe thấy như vậy liền trầm giọng nói: "Nếu như đã xác định rõ là Tô Huyền Thiên và nhà họ Tô có liên hệ với nhau, vậy sao còn đưa tôi đến nhà họ Lý chứ?"  "Xin lỗi tiền bối Y Đằng, mấy ngày nay tin tức của chúng tôi bị tắc lại, cũng là vừa mới biết được tin này thôi." Học trò võ quán Bình Đảo nơm nớp lo sợ nói.  "Đồ bỏ đi!"  Y Đằng trầm mặt xuống rồi bóp lấy cổ của tên này, sau đó chỉ nghe rắc một cái, liền tiễn tên đó xuống địa ngục.  Sau đó, Y Đằng lạnh lùng nói: "Rút, đi đến nhà họ Tô!"  Nói xong, Y Đằng liền dẫn theo đám học trò còn lại của võ quán quay người bước đi.  Phù.  Toàn bộ người nhà họ Lý nhìn thấy như vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm,.  Nhưng ngay chính lúc này thì Lý Nguyệt mặc bộ váy dài trắng như tuyết từ bên ngoài đi vào, vừa vặn lướt qua đám người Y Đằng.  "Ông nội, cha, sao mọi người lại ở đây, sắc mặt lại xấu như vậy, xảy ra chuyện gì sao?"  Lý Nguyệt vừa đi về phía Lý Thuần Phong, vừa hiếu kỳ hỏi: "Còn nữa, bọn họ là ai vậy, nhìn thật cổ quái."  "Lý Nguyệt, đừng nói bậy."  Lý Thuần Phong nhỏ tiếng nhắc nhở, rồi sau đó hỏi: "Cháu về nhà lúc này làm gì vậy?"  "Sắp mười giờ rồi, lẽ nào cháu không nên về nhà sao, ông nội, ông hỏi như vậy hơi kỳ đó." Lý Nguyệt mỉm cười nói.  "Có gì kỳ chứ, mấy ngày nay cháu đều rất muộn mới về nhà, có khi nửa đêm rồi còn lén ra ngoài với tên quỷ Tô Thương." Lý Thuần Phong nhỏ tiếng nói.  "Cháu..." Lý Nguyệt cắn chặt hàm răng trắng như ngọc rồi đỏ mặt nói: "Cháu không có!"  "Được rồi, mau về phòng đi, trong nhà xảy ra chút chuyện, cháu đừng ở đây nữa." Lý Thuần Phong thúc giục nói.  "Vâng."  Lý Nguyệt quay đầu nhìn về phía đám người Y Đằng cảm thấy có chút hiếu kỳ, nhưng mà cô vẫn nghe lời ông nội nhanh chóng trở về phòng của mình.  

Một tên học trò của võ quán Bình Đảo nhỏ giọng nói: "Tô Huyền Thiên và Tô Kiền Khôn nhà họ Tô kết nghĩa mọi người ai cũng biết."  

"Mấy ngày trước ở chợ đen Cửu Môn có người muốn giết chết ông chủ của nhà họ Tô, chính Tô Huyền Thiên đã ra mặt hóa giải nguy nan."  

Tên này lại nói tiếp: "Có lẽ đúng như ông ta nói, Tô Huyền Thiên và nhà họ Lý không có quan hệ gì, và bánh trà chính là do Tô Thương tặng."  

"Đáng chết!"  

Y Đằng nghe thấy như vậy liền trầm giọng nói: "Nếu như đã xác định rõ là Tô Huyền Thiên và nhà họ Tô có liên hệ với nhau, vậy sao còn đưa tôi đến nhà họ Lý chứ?"  

"Xin lỗi tiền bối Y Đằng, mấy ngày nay tin tức của chúng tôi bị tắc lại, cũng là vừa mới biết được tin này thôi." Học trò võ quán Bình Đảo nơm nớp lo sợ nói.  

"Đồ bỏ đi!"  

Y Đằng trầm mặt xuống rồi bóp lấy cổ của tên này, sau đó chỉ nghe rắc một cái, liền tiễn tên đó xuống địa ngục.  

Sau đó, Y Đằng lạnh lùng nói: "Rút, đi đến nhà họ Tô!"  

Nói xong, Y Đằng liền dẫn theo đám học trò còn lại của võ quán quay người bước đi.  

Phù.  

Toàn bộ người nhà họ Lý nhìn thấy như vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm,.  

Nhưng ngay chính lúc này thì Lý Nguyệt mặc bộ váy dài trắng như tuyết từ bên ngoài đi vào, vừa vặn lướt qua đám người Y Đằng.  

"Ông nội, cha, sao mọi người lại ở đây, sắc mặt lại xấu như vậy, xảy ra chuyện gì sao?"  

Lý Nguyệt vừa đi về phía Lý Thuần Phong, vừa hiếu kỳ hỏi: "Còn nữa, bọn họ là ai vậy, nhìn thật cổ quái."  

"Lý Nguyệt, đừng nói bậy."  

Lý Thuần Phong nhỏ tiếng nhắc nhở, rồi sau đó hỏi: "Cháu về nhà lúc này làm gì vậy?"  

"Sắp mười giờ rồi, lẽ nào cháu không nên về nhà sao, ông nội, ông hỏi như vậy hơi kỳ đó." Lý Nguyệt mỉm cười nói.  

"Có gì kỳ chứ, mấy ngày nay cháu đều rất muộn mới về nhà, có khi nửa đêm rồi còn lén ra ngoài với tên quỷ Tô Thương." Lý Thuần Phong nhỏ tiếng nói.  

"Cháu..." Lý Nguyệt cắn chặt hàm răng trắng như ngọc rồi đỏ mặt nói: "Cháu không có!"  

"Được rồi, mau về phòng đi, trong nhà xảy ra chút chuyện, cháu đừng ở đây nữa." Lý Thuần Phong thúc giục nói.  

"Vâng."  

Lý Nguyệt quay đầu nhìn về phía đám người Y Đằng cảm thấy có chút hiếu kỳ, nhưng mà cô vẫn nghe lời ông nội nhanh chóng trở về phòng của mình.  

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Một tên học trò của võ quán Bình Đảo nhỏ giọng nói: "Tô Huyền Thiên và Tô Kiền Khôn nhà họ Tô kết nghĩa mọi người ai cũng biết."  "Mấy ngày trước ở chợ đen Cửu Môn có người muốn giết chết ông chủ của nhà họ Tô, chính Tô Huyền Thiên đã ra mặt hóa giải nguy nan."  Tên này lại nói tiếp: "Có lẽ đúng như ông ta nói, Tô Huyền Thiên và nhà họ Lý không có quan hệ gì, và bánh trà chính là do Tô Thương tặng."  "Đáng chết!"  Y Đằng nghe thấy như vậy liền trầm giọng nói: "Nếu như đã xác định rõ là Tô Huyền Thiên và nhà họ Tô có liên hệ với nhau, vậy sao còn đưa tôi đến nhà họ Lý chứ?"  "Xin lỗi tiền bối Y Đằng, mấy ngày nay tin tức của chúng tôi bị tắc lại, cũng là vừa mới biết được tin này thôi." Học trò võ quán Bình Đảo nơm nớp lo sợ nói.  "Đồ bỏ đi!"  Y Đằng trầm mặt xuống rồi bóp lấy cổ của tên này, sau đó chỉ nghe rắc một cái, liền tiễn tên đó xuống địa ngục.  Sau đó, Y Đằng lạnh lùng nói: "Rút, đi đến nhà họ Tô!"  Nói xong, Y Đằng liền dẫn theo đám học trò còn lại của võ quán quay người bước đi.  Phù.  Toàn bộ người nhà họ Lý nhìn thấy như vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm,.  Nhưng ngay chính lúc này thì Lý Nguyệt mặc bộ váy dài trắng như tuyết từ bên ngoài đi vào, vừa vặn lướt qua đám người Y Đằng.  "Ông nội, cha, sao mọi người lại ở đây, sắc mặt lại xấu như vậy, xảy ra chuyện gì sao?"  Lý Nguyệt vừa đi về phía Lý Thuần Phong, vừa hiếu kỳ hỏi: "Còn nữa, bọn họ là ai vậy, nhìn thật cổ quái."  "Lý Nguyệt, đừng nói bậy."  Lý Thuần Phong nhỏ tiếng nhắc nhở, rồi sau đó hỏi: "Cháu về nhà lúc này làm gì vậy?"  "Sắp mười giờ rồi, lẽ nào cháu không nên về nhà sao, ông nội, ông hỏi như vậy hơi kỳ đó." Lý Nguyệt mỉm cười nói.  "Có gì kỳ chứ, mấy ngày nay cháu đều rất muộn mới về nhà, có khi nửa đêm rồi còn lén ra ngoài với tên quỷ Tô Thương." Lý Thuần Phong nhỏ tiếng nói.  "Cháu..." Lý Nguyệt cắn chặt hàm răng trắng như ngọc rồi đỏ mặt nói: "Cháu không có!"  "Được rồi, mau về phòng đi, trong nhà xảy ra chút chuyện, cháu đừng ở đây nữa." Lý Thuần Phong thúc giục nói.  "Vâng."  Lý Nguyệt quay đầu nhìn về phía đám người Y Đằng cảm thấy có chút hiếu kỳ, nhưng mà cô vẫn nghe lời ông nội nhanh chóng trở về phòng của mình.  

Chương 190