“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 231
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Không phải chỉ là đi học thôi sao? Có nghiêm trọng đến mức thế không?" Tô Thương véo mặt Du Du rồi cười nói: "Hơn nữa còn có học hành gì đâu, đến nhà trẻ còn có đám trẻ con chơi cùng. Đó là chuyện tốt mà. Nếu không nghe lời thì cha sẽ buồn lắm." Loading..."Được rồi ạ." Du Du miễn cưỡng đồng ý. "Đại thiếu gia, cậu cũng hư lắm." Lúc này, dì Phù ở bên cạnh nói. Tô Thương nghi ngờ hỏi: "Tôi hư khi nào?" "Cậu không đi học, thậm chí còn san bằng cả trường học chỉ vì không muốn đi học. Nhưng bây giờ lại muốn con bé Du Du đi học. Như vậy chả khác gì chỉ có quan chức mới được phép phóng hỏa, còn người dân thì không được phép thắp đèn, tôi nói đúng không?" Dì Phù nghiêm túc nói. "A, bà nội Phù, là thật hay giả vậy, cha Tô san bằng trường học sao?" Ánh mắt Du Du sáng lên. "Đúng vậy, đó là một ngôi trường nổi tiếng từ lâu, mà chỉ trong một đêm đã biến thành đống đổ nát. "Oa, cha Tô thật là lợi hại, con nhất định sẽ học hỏi cha nhiều, sau này con sẽ san bằng nhiều trường học hơn nữa!" Tô Du Du hưng phấn nói. "Tiểu nha đầu, cái tốt không học lại đi học cái xấu, không được làm như vậy nghe chưa!" Tô Thương dặn lại Du Du, rồi nhìn về phía dì Phù mà bất đắc dĩ nói: "Dì à, đừng nói chuyện này trước mặt trẻ con, dì không thể nói những cái tốt của tôi trước mặt nó để xây dựng hình tượng cho tôi sao?" "Được..." Dì Phù gật đầu, suy nghĩ một lát định nói gì nhưng lại thôi. "Dì Phù, dì nói đi, nói đến điểm tốt của tôi." Tô Thương thúc giục cười nói: "Du Du nghe nè." "Không phải là tôi đang suy nghĩ đó sao?" Dì Phù suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng chịu thua: "Thiếu gia, tôi chấp nhận chịu phạt, cậu đừng làm khó tôi." "Là sao?" "Tôi bảo dì nói ra điểm tốt của tôi mà là đang làm khó dì sao?" Tô Thương đang cười thì mặt tối sầm lại, trong lòng vô cùng khó chịu. "Haha, vui quá, bà Phù, cha Tô, hai người thật là vui tính quá." Tô Du Du thấy vậy liền thoải mái cười to, đã rất nhanh quên đi chuyện khó chịu vừa xong. Tiếp theo. Tô Thương cõng Du Du trên lưng cùng với dì Phù rời khỏi đó. Tuy nhiên trước khi rời đi, Tô Thương liếc nhìn sâu trong hang động, đột nhiên nhíu mày rồi dừng lại. "Sâu trong hang động có cái gì đó!" Với cảm nhận của Tô Thương, anh ấy chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được linh lực dao động nhẹ.
"Không phải chỉ là đi học thôi sao? Có nghiêm trọng đến mức thế không?"
Tô Thương véo mặt Du Du rồi cười nói: "Hơn nữa còn có học hành gì đâu, đến nhà trẻ còn có đám trẻ con chơi cùng. Đó là chuyện tốt mà. Nếu không nghe lời thì cha sẽ buồn lắm."
Loading...
"Được rồi ạ." Du Du miễn cưỡng đồng ý.
"Đại thiếu gia, cậu cũng hư lắm." Lúc này, dì Phù ở bên cạnh nói.
Tô Thương nghi ngờ hỏi: "Tôi hư khi nào?"
"Cậu không đi học, thậm chí còn san bằng cả trường học chỉ vì không muốn đi học. Nhưng bây giờ lại muốn con bé Du Du đi học. Như vậy chả khác gì chỉ có quan chức mới được phép phóng hỏa, còn người dân thì không được phép thắp đèn, tôi nói đúng không?" Dì Phù nghiêm túc nói.
"A, bà nội Phù, là thật hay giả vậy, cha Tô san bằng trường học sao?" Ánh mắt Du Du sáng lên.
"Đúng vậy, đó là một ngôi trường nổi tiếng từ lâu, mà chỉ trong một đêm đã biến thành đống đổ nát.
"Oa, cha Tô thật là lợi hại, con nhất định sẽ học hỏi cha nhiều, sau này con sẽ san bằng nhiều trường học hơn nữa!" Tô Du Du hưng phấn nói.
"Tiểu nha đầu, cái tốt không học lại đi học cái xấu, không được làm như vậy nghe chưa!"
Tô Thương dặn lại Du Du, rồi nhìn về phía dì Phù mà bất đắc dĩ nói: "Dì à, đừng nói chuyện này trước mặt trẻ con, dì không thể nói những cái tốt của tôi trước mặt nó để xây dựng hình tượng cho tôi sao?"
"Được..."
Dì Phù gật đầu, suy nghĩ một lát định nói gì nhưng lại thôi.
"Dì Phù, dì nói đi, nói đến điểm tốt của tôi." Tô Thương thúc giục cười nói: "Du Du nghe nè."
"Không phải là tôi đang suy nghĩ đó sao?"
Dì Phù suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng chịu thua: "Thiếu gia, tôi chấp nhận chịu phạt, cậu đừng làm khó tôi."
"Là sao?"
"Tôi bảo dì nói ra điểm tốt của tôi mà là đang làm khó dì sao?"
Tô Thương đang cười thì mặt tối sầm lại, trong lòng vô cùng khó chịu.
"Haha, vui quá, bà Phù, cha Tô, hai người thật là vui tính quá."
Tô Du Du thấy vậy liền thoải mái cười to, đã rất nhanh quên đi chuyện khó chịu vừa xong.
Tiếp theo.
Tô Thương cõng Du Du trên lưng cùng với dì Phù rời khỏi đó.
Tuy nhiên trước khi rời đi, Tô Thương liếc nhìn sâu trong hang động, đột nhiên nhíu mày rồi dừng lại.
"Sâu trong hang động có cái gì đó!"
Với cảm nhận của Tô Thương, anh ấy chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được linh lực dao động nhẹ.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Không phải chỉ là đi học thôi sao? Có nghiêm trọng đến mức thế không?" Tô Thương véo mặt Du Du rồi cười nói: "Hơn nữa còn có học hành gì đâu, đến nhà trẻ còn có đám trẻ con chơi cùng. Đó là chuyện tốt mà. Nếu không nghe lời thì cha sẽ buồn lắm." Loading..."Được rồi ạ." Du Du miễn cưỡng đồng ý. "Đại thiếu gia, cậu cũng hư lắm." Lúc này, dì Phù ở bên cạnh nói. Tô Thương nghi ngờ hỏi: "Tôi hư khi nào?" "Cậu không đi học, thậm chí còn san bằng cả trường học chỉ vì không muốn đi học. Nhưng bây giờ lại muốn con bé Du Du đi học. Như vậy chả khác gì chỉ có quan chức mới được phép phóng hỏa, còn người dân thì không được phép thắp đèn, tôi nói đúng không?" Dì Phù nghiêm túc nói. "A, bà nội Phù, là thật hay giả vậy, cha Tô san bằng trường học sao?" Ánh mắt Du Du sáng lên. "Đúng vậy, đó là một ngôi trường nổi tiếng từ lâu, mà chỉ trong một đêm đã biến thành đống đổ nát. "Oa, cha Tô thật là lợi hại, con nhất định sẽ học hỏi cha nhiều, sau này con sẽ san bằng nhiều trường học hơn nữa!" Tô Du Du hưng phấn nói. "Tiểu nha đầu, cái tốt không học lại đi học cái xấu, không được làm như vậy nghe chưa!" Tô Thương dặn lại Du Du, rồi nhìn về phía dì Phù mà bất đắc dĩ nói: "Dì à, đừng nói chuyện này trước mặt trẻ con, dì không thể nói những cái tốt của tôi trước mặt nó để xây dựng hình tượng cho tôi sao?" "Được..." Dì Phù gật đầu, suy nghĩ một lát định nói gì nhưng lại thôi. "Dì Phù, dì nói đi, nói đến điểm tốt của tôi." Tô Thương thúc giục cười nói: "Du Du nghe nè." "Không phải là tôi đang suy nghĩ đó sao?" Dì Phù suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng chịu thua: "Thiếu gia, tôi chấp nhận chịu phạt, cậu đừng làm khó tôi." "Là sao?" "Tôi bảo dì nói ra điểm tốt của tôi mà là đang làm khó dì sao?" Tô Thương đang cười thì mặt tối sầm lại, trong lòng vô cùng khó chịu. "Haha, vui quá, bà Phù, cha Tô, hai người thật là vui tính quá." Tô Du Du thấy vậy liền thoải mái cười to, đã rất nhanh quên đi chuyện khó chịu vừa xong. Tiếp theo. Tô Thương cõng Du Du trên lưng cùng với dì Phù rời khỏi đó. Tuy nhiên trước khi rời đi, Tô Thương liếc nhìn sâu trong hang động, đột nhiên nhíu mày rồi dừng lại. "Sâu trong hang động có cái gì đó!" Với cảm nhận của Tô Thương, anh ấy chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được linh lực dao động nhẹ.