“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 251

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Trên người lão này, phát ra một luồng khí tức kinh khủng, bất cứ nơi nào ông ta đi qua, gió xoáy mặt đất, lá cây tung bay.  Ông ta, chính là Lưu Vĩnh Húc.  Loading..."Hai người, ai là Tô Huyền Thiên?" Lúc này, Lưu Vĩnh Húc dừng bước lại, trầm giọng hỏi.  Tô Thương bước về phía trước một bước, thản nhiên nói: "Là tôi."  "Ha ha!"  Ánh mắt của Lưu Vĩnh Húc, nhìn vào Tô Thương, sau khi cẩn thận quan sát tỉ mỉ, lạnh lùng nói: "Rất tốt, quả nhiên là thanh nhiên tài tuấn, mới hai mươi tuổi đã có thể đánh bại bán địa tông."  "Đáng tiếc, cậu giết nhầm người rồi, Cát Bình là bạn tốt của tôi, hôm nay, tôi nhất định phải báo thù."  Lưu Vính Húc lạnh lùng nói: "Tô Huyền Thiên, lần này, cậu chạy không thoát được đâu, không ai cứu được cậu đâu!"  "Lời này tôi nghe quen quá rồi, lần trước Cát Bình cũng nói với tôi như thế, kết quả là ông ta bị tôi băm thành tám mảnh, thi thể chắc là đã thúi rồi."  Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Tứ trưởng lão, ông chuẩn bị bị tôi xóa sổ hay sao?"  "Sau cậu biết được tôi là tứ trưởng lão của Vô Ảnh Tông?" Lưu Vĩnh Húc cau mày nói.  "Chuyện này tôi cũng không cần phải nói cho ông biết nhỉ."  Tô Thương thản nhiên nói: "Bởi vì, ông sẽ nhanh chóng biến thành người chết, biết nhiều cũng vô dụng mà thôi."  "Ha ha,ngông cuồng!"  Lưu Vĩnh Húc cười lạnh nói: "Tô Huyền Thiên, tôi đặt chân đến địa tông sơ kỳ nhiều năm rồi, trên tay dính đầy máu tươi, giết người vô số, cậu là cái thá gì mà dám ăn nói bậy bạ trước mặt tôi chứ?"  "Địa tông sơ kỳ nhiều năm như vậy rồi sao, đúng là thế vật, còn mặt mũi nói ra nữa hả?"  Tô Thương nhíu mày, sau đó khinh miệt nói ra: "Mặc dù thời gian tôi tu luyện không dài, cảnh giới cũng không cao như ông, chỉ là một địa tông, nhưng tôi tin chắc sẽ cùng ông đại chiến ba trăm hiệp!"  "Ha ha ha ha!"  Lưu Vĩnh Húc nghe vậy, giận dữ cười nói:"Dốt nát quá, chỉ là địa tông mà thôi, còn đấu với tôi ba trăm hiệp sao? coi như tôi nhường cậu ba chiêu, cậu cũng không phải là đối thủ của tôi!"  "Nhường tôi ba chiêu?" Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Chuyện này là thật sao?"  "Đương nhiên!"  Lưu Vĩnh Húc khinh thường nói: "Tô Huyền Thiên, cậu lần trước giết Cát Bình, toàn dựa vào thượng cổ phù lục, không có thượng cổ phù lục, cậu là cái thá gì, nhường cậu ba chiêu thì có làm sao chứ?"  "Ông cũng thật là lợi hại quá." 

Trên người lão này, phát ra một luồng khí tức kinh khủng, bất cứ nơi nào ông ta đi qua, gió xoáy mặt đất, lá cây tung bay.  

Ông ta, chính là Lưu Vĩnh Húc.  

Loading...

"Hai người, ai là Tô Huyền Thiên?" Lúc này, Lưu Vĩnh Húc dừng bước lại, trầm giọng hỏi.  

Tô Thương bước về phía trước một bước, thản nhiên nói: "Là tôi."  

"Ha ha!"  

Ánh mắt của Lưu Vĩnh Húc, nhìn vào Tô Thương, sau khi cẩn thận quan sát tỉ mỉ, lạnh lùng nói: "Rất tốt, quả nhiên là thanh nhiên tài tuấn, mới hai mươi tuổi đã có thể đánh bại bán địa tông."  

"Đáng tiếc, cậu giết nhầm người rồi, Cát Bình là bạn tốt của tôi, hôm nay, tôi nhất định phải báo thù."  

Lưu Vính Húc lạnh lùng nói: "Tô Huyền Thiên, lần này, cậu chạy không thoát được đâu, không ai cứu được cậu đâu!"  

"Lời này tôi nghe quen quá rồi, lần trước Cát Bình cũng nói với tôi như thế, kết quả là ông ta bị tôi băm thành tám mảnh, thi thể chắc là đã thúi rồi."  

Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Tứ trưởng lão, ông chuẩn bị bị tôi xóa sổ hay sao?"  

"Sau cậu biết được tôi là tứ trưởng lão của Vô Ảnh Tông?" Lưu Vĩnh Húc cau mày nói.  

"Chuyện này tôi cũng không cần phải nói cho ông biết nhỉ."  

Tô Thương thản nhiên nói: "Bởi vì, ông sẽ nhanh chóng biến thành người chết, biết nhiều cũng vô dụng mà thôi."  

"Ha ha,ngông cuồng!"  

Lưu Vĩnh Húc cười lạnh nói: "Tô Huyền Thiên, tôi đặt chân đến địa tông sơ kỳ nhiều năm rồi, trên tay dính đầy máu tươi, giết người vô số, cậu là cái thá gì mà dám ăn nói bậy bạ trước mặt tôi chứ?"  

"Địa tông sơ kỳ nhiều năm như vậy rồi sao, đúng là thế vật, còn mặt mũi nói ra nữa hả?"  

Tô Thương nhíu mày, sau đó khinh miệt nói ra: "Mặc dù thời gian tôi tu luyện không dài, cảnh giới cũng không cao như ông, chỉ là một địa tông, nhưng tôi tin chắc sẽ cùng ông đại chiến ba trăm hiệp!"  

"Ha ha ha ha!"  

Lưu Vĩnh Húc nghe vậy, giận dữ cười nói:"Dốt nát quá, chỉ là địa tông mà thôi, còn đấu với tôi ba trăm hiệp sao? coi như tôi nhường cậu ba chiêu, cậu cũng không phải là đối thủ của tôi!"  

"Nhường tôi ba chiêu?" Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Chuyện này là thật sao?"  

"Đương nhiên!"  

Lưu Vĩnh Húc khinh thường nói: "Tô Huyền Thiên, cậu lần trước giết Cát Bình, toàn dựa vào thượng cổ phù lục, không có thượng cổ phù lục, cậu là cái thá gì, nhường cậu ba chiêu thì có làm sao chứ?"  

"Ông cũng thật là lợi hại quá." 

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Trên người lão này, phát ra một luồng khí tức kinh khủng, bất cứ nơi nào ông ta đi qua, gió xoáy mặt đất, lá cây tung bay.  Ông ta, chính là Lưu Vĩnh Húc.  Loading..."Hai người, ai là Tô Huyền Thiên?" Lúc này, Lưu Vĩnh Húc dừng bước lại, trầm giọng hỏi.  Tô Thương bước về phía trước một bước, thản nhiên nói: "Là tôi."  "Ha ha!"  Ánh mắt của Lưu Vĩnh Húc, nhìn vào Tô Thương, sau khi cẩn thận quan sát tỉ mỉ, lạnh lùng nói: "Rất tốt, quả nhiên là thanh nhiên tài tuấn, mới hai mươi tuổi đã có thể đánh bại bán địa tông."  "Đáng tiếc, cậu giết nhầm người rồi, Cát Bình là bạn tốt của tôi, hôm nay, tôi nhất định phải báo thù."  Lưu Vính Húc lạnh lùng nói: "Tô Huyền Thiên, lần này, cậu chạy không thoát được đâu, không ai cứu được cậu đâu!"  "Lời này tôi nghe quen quá rồi, lần trước Cát Bình cũng nói với tôi như thế, kết quả là ông ta bị tôi băm thành tám mảnh, thi thể chắc là đã thúi rồi."  Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Tứ trưởng lão, ông chuẩn bị bị tôi xóa sổ hay sao?"  "Sau cậu biết được tôi là tứ trưởng lão của Vô Ảnh Tông?" Lưu Vĩnh Húc cau mày nói.  "Chuyện này tôi cũng không cần phải nói cho ông biết nhỉ."  Tô Thương thản nhiên nói: "Bởi vì, ông sẽ nhanh chóng biến thành người chết, biết nhiều cũng vô dụng mà thôi."  "Ha ha,ngông cuồng!"  Lưu Vĩnh Húc cười lạnh nói: "Tô Huyền Thiên, tôi đặt chân đến địa tông sơ kỳ nhiều năm rồi, trên tay dính đầy máu tươi, giết người vô số, cậu là cái thá gì mà dám ăn nói bậy bạ trước mặt tôi chứ?"  "Địa tông sơ kỳ nhiều năm như vậy rồi sao, đúng là thế vật, còn mặt mũi nói ra nữa hả?"  Tô Thương nhíu mày, sau đó khinh miệt nói ra: "Mặc dù thời gian tôi tu luyện không dài, cảnh giới cũng không cao như ông, chỉ là một địa tông, nhưng tôi tin chắc sẽ cùng ông đại chiến ba trăm hiệp!"  "Ha ha ha ha!"  Lưu Vĩnh Húc nghe vậy, giận dữ cười nói:"Dốt nát quá, chỉ là địa tông mà thôi, còn đấu với tôi ba trăm hiệp sao? coi như tôi nhường cậu ba chiêu, cậu cũng không phải là đối thủ của tôi!"  "Nhường tôi ba chiêu?" Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Chuyện này là thật sao?"  "Đương nhiên!"  Lưu Vĩnh Húc khinh thường nói: "Tô Huyền Thiên, cậu lần trước giết Cát Bình, toàn dựa vào thượng cổ phù lục, không có thượng cổ phù lục, cậu là cái thá gì, nhường cậu ba chiêu thì có làm sao chứ?"  "Ông cũng thật là lợi hại quá." 

Chương 251