“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 269
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Phải tìm cơ hội để giúp cha trở thành người tu chân, hệ thống giới luyện võ quá yếu rồi." Tô Thương đưa ra quyết định, không có ý định giúp cha đột phá ngay bây giờ. Loading...Còn về ông nội Tô Kiền Khôn, cố ý ẩn giấu thực lực, Tô Thương liếc một chút thì không thể nhìn ra, nhưng chắc chắn là tông sư rồi. Lấy năng lực hiện tại của Tô Thương, cũng không có cách nào giúp tông sư đột phá, nên anh ấy liền bỏ qua ý nghĩ này luôn. "Đừng nói đến chuyện này nữa, tôi phải đi gặp cháu gái của tôi." Lúc này, Tô Kiền Khôn cười cười rồi bước nhanh vào biệt thự. "Cha, chờ con." Tô Thần Binh theo sau. Tô Thương cười nhẹ cũng đi vào theo sau. Vừa mới bước vào, Tô Kiền Khôn đã trêu Tô Du Du: "Du Du, nếu như ông cố và cha con rơi xuống nước thì cháu sẽ cứu ai?" Tô Du Du đang ôm đồ chơi nghe vậy liền nghiêm túc nói: "Cứu cha Tô ạ." Tô Kiền Khôn có chút thất vọng nhưng vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: "Nếu ông nội và cha con cùng rơi xuống nước thì cháu sẽ cứu ai?" "Cứu cha Tô ạ." Du Du đáp lời. Nghe vậy, Tô Kiền Khôn trong lòng biết là mình không thể bằng vị trí Tô Thương trong lòng con bé được, nên đã so sánh mình với Tô Thần Binh hỏi: "Nếu ông cố và ông nội con cùng rơi xuống nước, con sẽ cứu ai?" "Cháu sẽ cứu..." Tô Du Du nhìn Tô Kiền Khôn với vẻ bối rối, rồi quay sang nhìn Tô Thần Binh. Ngay sau đó, cô bé vui vẻ cười nói: "Bây giờ chúng ta vào ăn tối được không?" "Ăn...Ăn..." Khi Tô Kiền Khôn nghe thấy vậy thì mặt đơ ra, choáng váng. Tô Thần Binh cũng ngẩn người ra, mở miệng định nói cái gì đó nhưng không biết nói gì nên thôi. Tô Thương nhíu mày đi tới trách móc: "Du Du, con đang nói gì vậy?" "Hichic, con chỉ đang nói đùa với ông cố hôi." Tô Du Du đắc ý cười nói: "Ông cố, ông nội, biểu cảm của hai người thật là buồn cười quá." Đó là một trò đùa. Tô Kiền Khôn đột nhiên nở một nụ cười và ân cần nói: "Đứa trẻ này thật là thông minh, hahaha." Tô Thần Binh cũng đi lên cười nói: "Du Du, nói cho ông nội nghe hôm nay cô giáo dạy những gì nào." "Cháu không biết." "Vậy cháu làm gì ở trường?" "Ăn, xem TV, ngủ, thức dậy và đợi ra về ạ."
"Phải tìm cơ hội để giúp cha trở thành người tu chân, hệ thống giới luyện võ quá yếu rồi."
Tô Thương đưa ra quyết định, không có ý định giúp cha đột phá ngay bây giờ.
Loading...
Còn về ông nội Tô Kiền Khôn, cố ý ẩn giấu thực lực, Tô Thương liếc một chút thì không thể nhìn ra, nhưng chắc chắn là tông sư rồi.
Lấy năng lực hiện tại của Tô Thương, cũng không có cách nào giúp tông sư đột phá, nên anh ấy liền bỏ qua ý nghĩ này luôn.
"Đừng nói đến chuyện này nữa, tôi phải đi gặp cháu gái của tôi."
Lúc này, Tô Kiền Khôn cười cười rồi bước nhanh vào biệt thự.
"Cha, chờ con." Tô Thần Binh theo sau.
Tô Thương cười nhẹ cũng đi vào theo sau.
Vừa mới bước vào, Tô Kiền Khôn đã trêu Tô Du Du: "Du Du, nếu như ông cố và cha con rơi xuống nước thì cháu sẽ cứu ai?"
Tô Du Du đang ôm đồ chơi nghe vậy liền nghiêm túc nói: "Cứu cha Tô ạ."
Tô Kiền Khôn có chút thất vọng nhưng vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: "Nếu ông nội và cha con cùng rơi xuống nước thì cháu sẽ cứu ai?"
"Cứu cha Tô ạ." Du Du đáp lời.
Nghe vậy, Tô Kiền Khôn trong lòng biết là mình không thể bằng vị trí Tô Thương trong lòng con bé được, nên đã so sánh mình với Tô Thần Binh hỏi: "Nếu ông cố và ông nội con cùng rơi xuống nước, con sẽ cứu ai?"
"Cháu sẽ cứu..."
Tô Du Du nhìn Tô Kiền Khôn với vẻ bối rối, rồi quay sang nhìn Tô Thần Binh. Ngay sau đó, cô bé vui vẻ cười nói: "Bây giờ chúng ta vào ăn tối được không?"
"Ăn...Ăn..."
Khi Tô Kiền Khôn nghe thấy vậy thì mặt đơ ra, choáng váng.
Tô Thần Binh cũng ngẩn người ra, mở miệng định nói cái gì đó nhưng không biết nói gì nên thôi.
Tô Thương nhíu mày đi tới trách móc: "Du Du, con đang nói gì vậy?"
"Hichic, con chỉ đang nói đùa với ông cố hôi." Tô Du Du đắc ý cười nói: "Ông cố, ông nội, biểu cảm của hai người thật là buồn cười quá."
Đó là một trò đùa.
Tô Kiền Khôn đột nhiên nở một nụ cười và ân cần nói: "Đứa trẻ này thật là thông minh, hahaha."
Tô Thần Binh cũng đi lên cười nói: "Du Du, nói cho ông nội nghe hôm nay cô giáo dạy những gì nào."
"Cháu không biết."
"Vậy cháu làm gì ở trường?"
"Ăn, xem TV, ngủ, thức dậy và đợi ra về ạ."
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Phải tìm cơ hội để giúp cha trở thành người tu chân, hệ thống giới luyện võ quá yếu rồi." Tô Thương đưa ra quyết định, không có ý định giúp cha đột phá ngay bây giờ. Loading...Còn về ông nội Tô Kiền Khôn, cố ý ẩn giấu thực lực, Tô Thương liếc một chút thì không thể nhìn ra, nhưng chắc chắn là tông sư rồi. Lấy năng lực hiện tại của Tô Thương, cũng không có cách nào giúp tông sư đột phá, nên anh ấy liền bỏ qua ý nghĩ này luôn. "Đừng nói đến chuyện này nữa, tôi phải đi gặp cháu gái của tôi." Lúc này, Tô Kiền Khôn cười cười rồi bước nhanh vào biệt thự. "Cha, chờ con." Tô Thần Binh theo sau. Tô Thương cười nhẹ cũng đi vào theo sau. Vừa mới bước vào, Tô Kiền Khôn đã trêu Tô Du Du: "Du Du, nếu như ông cố và cha con rơi xuống nước thì cháu sẽ cứu ai?" Tô Du Du đang ôm đồ chơi nghe vậy liền nghiêm túc nói: "Cứu cha Tô ạ." Tô Kiền Khôn có chút thất vọng nhưng vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: "Nếu ông nội và cha con cùng rơi xuống nước thì cháu sẽ cứu ai?" "Cứu cha Tô ạ." Du Du đáp lời. Nghe vậy, Tô Kiền Khôn trong lòng biết là mình không thể bằng vị trí Tô Thương trong lòng con bé được, nên đã so sánh mình với Tô Thần Binh hỏi: "Nếu ông cố và ông nội con cùng rơi xuống nước, con sẽ cứu ai?" "Cháu sẽ cứu..." Tô Du Du nhìn Tô Kiền Khôn với vẻ bối rối, rồi quay sang nhìn Tô Thần Binh. Ngay sau đó, cô bé vui vẻ cười nói: "Bây giờ chúng ta vào ăn tối được không?" "Ăn...Ăn..." Khi Tô Kiền Khôn nghe thấy vậy thì mặt đơ ra, choáng váng. Tô Thần Binh cũng ngẩn người ra, mở miệng định nói cái gì đó nhưng không biết nói gì nên thôi. Tô Thương nhíu mày đi tới trách móc: "Du Du, con đang nói gì vậy?" "Hichic, con chỉ đang nói đùa với ông cố hôi." Tô Du Du đắc ý cười nói: "Ông cố, ông nội, biểu cảm của hai người thật là buồn cười quá." Đó là một trò đùa. Tô Kiền Khôn đột nhiên nở một nụ cười và ân cần nói: "Đứa trẻ này thật là thông minh, hahaha." Tô Thần Binh cũng đi lên cười nói: "Du Du, nói cho ông nội nghe hôm nay cô giáo dạy những gì nào." "Cháu không biết." "Vậy cháu làm gì ở trường?" "Ăn, xem TV, ngủ, thức dậy và đợi ra về ạ."