“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 300

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Đổng Văn Thắng lắc lắc đầu, cố gắng giữ lấy sự tỉnh táo của bản thân, rồi ngước đầu lên nhìn về phía người đã kéo mình ra.  

Đổng Văn Thắng lắc lắc đầu, cố gắng giữ lấy sự tỉnh táo của bản thân, rồi ngước đầu lên nhìn về phía người đã kéo mình ra.  

<

Người này là một bà lão, trên khuôn mặt có đầy nếp nhăn, khóe miệng có một cái nốt ruồi to, tuổi tác thì cũng không rõ lắm, nhưng chí ít cũng khoảng tám mươi tuổi trở lên.  

Bà lão chống gậy ba-toong, người thì run rẩy, xem ra cũng rất yếu, như thể một trận gió cũng có thể thổi bay được bà ta vậy.  

Nhưng trên người bà ta, lại phát ra một loại sóng chân khí rất kinh khủng, nó có thể khiến người khác cảm thấy sợ hãi.  

Đổng Văn Thắng ở trước mặt bà lão ấy, căn bản không thể phản kháng lại được, lại còn bị dọa cho sợ run cả người, không ngừng nuốt nước miếng.  

Lúc nãy chính là bà lão này, đã ra tay đánh vỡ cửa kính, rồi lại chắn cho Đổng Văn Thắng.  

“Nhị...Nhị trưởng lão.”  

Dưới sự quan sát tỉ mỉ của mình, Đổng Văn Thắng đã nhận ra bà lão kia, sắc mặt bỗng biến sắc.  

Người này là nhị trưởng lão của Vô Ảnh Tông, Tần Hương Liên, người luyện võ ở cảnh giới địa tông hậu kì.  

“Không sai, chính là tôi.”  

Nhị trưởng lão Tần Hương Liên chống gậy ba-toong, lưng thì bị còng đứng sang một bên, khóe miệng bà ta để lộ ra một nụ cười giễu cợt: “Ông chủ Đổng, sao cậu lại vội vàng rời khỏi Vô Ảnh Tông, mà không chào tạm biệt tôi đây một câu thế.”  

“Nhị trưởng lão.”  

Đổng Văn Thắng sợ hãi, nuốt nước miếng, rồi nhận lỗi: “Là do tôi sơ ý, nhị trưởng lão khoan dung độ lượng, mong bà đừng so đo tính toán với tôi ạ.”  

“Ha ha!”  

Tần Hương Liên mỉm cười, rồi trầm giọng xuống nói: “Thôi được rồi, ông chủ Đổng, mấy lời nói bao biện này không cần phải nói nữa, đưa Tuyết Liên năm nghìn năm ra đây.”  

“Đây...”  

Đổng Văn Thắng gượng cười: “Nhị trưởng lão, lần này tôi đến Vô Ảnh Tông, thực sự là muốn dâng lên đầu của Tô Huyền Thiên, đồng thời muốn lấy được phần thưởng Tuyết Liên do tông chủ ban tặng.”  

“Nhưng, nhưng lúc trước đại trưởng lão đã nói với tôi, ông ta muốn có được đóa Tuyết Liên này, sao tôi dám từ chối được cơ chứ, nên phải đáp ứng theo yêu cầu của ông ta thôi.”  

Đổng Văn Thắng nói ngập ngừng: “Đại trưởng lão bảo tôi đem Tuyết Liên về Giang Bắc trước, rồi để đến vài ngày sau, thì ông ta sẽ đến Giang Bắc lấy lại.”  

“Nhị trưởng lão, tôi không thể đưa Tuyết Liên cho bà được, nếu không sẽ không có cách nào ăn nói với đại trưởng lão.” Đổng Văn Thắng liền chuyển ý sang đại trưởng lão, hi vọng lí do này sẽ chèn ép được nhị trưởng lão.  

“Ha ha.”  

Tần Hương Liên nhìn chằm chằm chằm vào Đổng Văn Thắng, cười lạnh lùng: “Giao hẹn của cậu và đại trưởng lão, tôi đã đoán ra được từ lâu rồi, nếu không sao tôi lại ra mặt làm kinh sợ những người có ý định lấy Tuyết Liên kia.”  

“Nhưng, đám đệ tử và trưởng lão của Vô Ảnh Tông lại rất sợ ông ta, nhưng Tần Hương Liên tôi đây thì không sợ.”  

Trong ánh mắt của Tần Liên Hương thấp thoáng ẩn hiện lên một lòng tham, lạnh lùng nói: “Đợi tôi ăn được Tuyết Liên, không quá ba tháng, thì sẽ đặt chân đến địa tông đỉnh phong, đến lúc đó, vị trí trưởng lão nói không chững sẽ phải đổi người rồi, ha ha!”  

Đổng Văn Thắng nghe thấy vậy, vẻ mặt bỗng trở nên phức tạp, sắc mặt vô cùng khó coi.  

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Đổng Văn Thắng lắc lắc đầu, cố gắng giữ lấy sự tỉnh táo của bản thân, rồi ngước đầu lên nhìn về phía người đã kéo mình ra.  

Chương 300