“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 349

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Du Du ngày càng suy yếu, rõ ràng cực kỳ đau khổ, nhưng ở trước mặt Tô Thương, cô bé từ đầu đến cuối luôn giữ lại nụ cười, không muốn để cho cha mình nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của mình, tránh để cho cha thương tâm.  

Tô Du Du ngày càng suy yếu, rõ ràng cực kỳ đau khổ, nhưng ở trước mặt Tô Thương, cô bé từ đầu đến cuối luôn giữ lại nụ cười, không muốn để cho cha mình nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của mình, tránh để cho cha thương tâm.  

<

"Du Du!"  

Tô Thương hạ giọng gào thét, sau đó hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói: "Con trước tiên đừng có nói gì nữa, ở chỗ này mà nhìn xem, cha sẽ đánh bại người xấu này cho con!"  

"Cha, nhanh chạy đi, cha không đánh lại ông ta..." Tô Du Du mặt mũi tràn đầy lo lắng khuyên Tô Thương.  

"Tin cha đi!"  

Tô Thương lộ ra một nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng để Tô Du Du nằm xuống đất, sau đó đứng lên, ánh mắt nhìn vào Đoàn Tứ Hải, trong mắt chứa đầy sát ý, quát lên nói: "Ông tự ý xông vào nhà họ Tô, đả thương tất cả mọi người, bây giờ là đả thương Du Du, tôi muốn không chết không yên thân!"  

Nói xong, Tô Thương liền từ trong vòng tay lưu trữ, lấy ra chìa khóa của Đông phủ, đồng thời đem chìa khóa của Đông phủ ném giữa không trung.  

Vù!  

Sau đó, Tô Thương bắt đầu đưa chìa khóa của Đông phủ nhập vào linh khí của mình.  

"Ha ha."  

Đoàn Tứ Hải thấy thế, lại lơ đễnh, ánh mặt lộ ra một vẻ khinh miệt, cười lạnh lùng nói: "Chỉ là bại tướng dưới tay tôi mà thôi, còn dám mở miệng ngông cuồng sao, đúng là con vịt chết vì mạnh miệng, cũng được thôi, chính là lúc này, cậu..."  

Đang nói, Đoàn Tứ Hải đột nhiên im lặng dừng lại, sắc mặt bỗng nhiên khó coi hơn, ánh mắt nhìn vào phía trên chìa khóa của Đông phủ.  

Bởi vì ông ta mơ hồ nhận ra, vật này làm chính mình cực kỳ bất ổn.  

"Hừm, lại đang làm cái quái gì thế, thật sự cho rằng loại này có thể đánh bại được tôi sao, thật nực cười!"  

Mặc dù nói như vậy, nhưng Đoàn Tứ Hải thật sự sợ hãi, lập tức ngưng tụ một luồng chân khí, đánh giết về hướng Tô Thương, chuẩn bị cắt ngang động tác của Tô Thương."  

Ầm!  

Tô Thương không tránh né, mạnh mẽ đẩy chân khí này xuống, sau đó tiếp tục hướng bên trong chìa khóa của Đông phủ rót nhập linh khí.  

"Đáng hận!"  

Đoàn Tứ Hải càng thêm hoảng loạn, liên tiếp ra tay không ngừng, vô số chân khí lần lượt bắn về phía Tô Thương.  

Ầm!  

Ầm!  

Ầm!  

"Phù!"  

Tô Thương nhận hết toàn bộ, dưới cơ thể của anh ấy, căn bản là chịu đựng không nổi, một chưởng tiếp theo đã làm anh ấy bị trọng thương.  

Bây giờ, anh ấy vẫn luôn giữ vững kiên trì, cuối cùng nhận ra, linh khí đưa vào cũng không khác biệt lắm.  

"Tông chủ Vô Ảnh Tông, nhận lấy cái chết đi!" Tô Thương nghiến răng nghiến lợi, hai tay bỗng nhiên đẩy ra.  

Ầm!  

Ngay lập tức, chìa khóa của Đông phủ bộc phát ta sức mạnh kinh hãi, cảnh trí xung quanh trang viên, toàn bộ nổ tung, còn chìa khóa của Đông phủ, cũng dùng tốc độ nhanh như chớp, tiến thẳng hướng Đoàn Tứ Hải!

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Du Du ngày càng suy yếu, rõ ràng cực kỳ đau khổ, nhưng ở trước mặt Tô Thương, cô bé từ đầu đến cuối luôn giữ lại nụ cười, không muốn để cho cha mình nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của mình, tránh để cho cha thương tâm.  

Chương 349