“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 371

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Lý Nguyệt cực kỳ cảm động, trong hốc mắt chảy ra nước mắt, nức nở nói: "Anh có thể tỉnh lại được là tốt rồi, em cứ tưởng cả đời này anh sẽ không tỉnh lại nữa, làm em sợ muốn chết, mười mấy tiếng này, em thật sự cực kỳ lo lắng cho anh."  

Lý Nguyệt cực kỳ cảm động, trong hốc mắt chảy ra nước mắt, nức nở nói: "Anh có thể tỉnh lại được là tốt rồi, em cứ tưởng cả đời này anh sẽ không tỉnh lại nữa, làm em sợ muốn chết, mười mấy tiếng này, em thật sự cực kỳ lo lắng cho anh."  

<

"Anh biết, vợ à, anh đều biết hết mà."  

Tô Thương ấn nhẹ vào đầu Lý Nguyệt, ôm thậy chặt cô ấy, chỉ hận không thể dung nhập cơ thể của vợ vào mình, vĩnh viễn không xa: "Bảo bối, anh hứa với em, sau này anh sẽ bảo vệ tốt cho mình, không để em phải lo lắng nữa."  

"Cắt!"  

Lý Nguyệt sau vài giây cảm động, liền đẩy Tô Thương ra, vừa lau nước mắt vừa bĩu môi nói: "Ai là bảo bối của anh chứ, buồn nôn chết đi được ấy, mà anh nói thế không thấy xấu hổ sao?"  

"Hi hi, em đúng mà, em là bảo bối của anh." Tô Thương mặt dày mày dạn nói, đồng thời muốn hôn Lý Nguyệt.  

"Em không phải, mà anh đừng hôn em, anh đã ngủ mất bốn ngày, vẫn chưa đánh răng, em chê anh..."  

Lý Nguyệt đang nói, nhưng Tô Thương đã trực tiếp hành động, miệng đè lên miệng cô ấy rồi.  

Lúc đầu, Lý Nguyệt có giãy giụa, miệng phát ra tiếng ô ô, nhưng mà rất nhanh liền ngoan ngoãn đồng tình theo.  

Hai người hôn thêm vài phút sau đó mới tách ra,Tô Thương dường như vẫn cảm thấy chưa đã, lại chẹp chẹp hôn lên khuôn mặt của vợ, lúc này mới hài lòng mà dừng lại.  

"Được rồi, Tô Thương, đừng làm loạn nữa, em nói cho anh nghe một chuyện quan trọng đây."  

Lúc này, Lý Nguyệt vừa lau nước miếng trên mặt, vừa nói: "Mẹ của Du Du nhắn tin cho em, cô ấy nói đã đưa Du Du đi rồi, nhắn để em không cần phải lo lắng."  

"Mẹ của Du Du không phải Giang Tuyết Nhi à, Tô Thương, anh gặp Giang Tuyết Nhi rồi sao,? Cô ấy đưa Du Du đi lúc nào, sao em lại không biết thế?" Lý Nguyệt mặt đầy nghi ngờ nói.  

Hả?  

Du Du được mẹ đưa đi sao?  

Không đúng.  

Mẹ của Du Du là Giang Tuyết Nhi, chuyện này là do Lưu Huy vận dụng thế lực của Cửu Môn mới điều tra ra được, chắc chắn sẽ không sai.  

Mà buổi tối bốn ngày trước, người mang theo Du Du đi, trên mặt có đeo mặt nạ hình bướm, nếu không có gì khác thì chắc chắn là của Thiên Sơn Tuyết.  

Giang Tuyết Nhi, Thiên Sơn Tuyết...Giữa hai người này, chẳng lẽ lại có quan hệ gì sao?  

Tô Thương khẽ nhíu mày, nhất thời không hiểu rõ sự tình.  

"Tô Thương, anh đang nghĩ gì vậy?" Lý Nguyệt càng thêm tò mò, hỏi dòi: "Cuối cùng là anh đã gặp Giang Tuyết Nhi ở đây hay chưa?"  

"Vẫn chưa."  

Tô Thương lấy lại tinh thần, cười an ủi nói: "Vợ à, nếu mẹ của Du Du đã gửi tin cho em báo Du Du vẫn an toàn, thì chúng ta cũng không cần phải lo lắng đâu."  

"Ừm, lo lắng, mà cũng không phải lo lắng."  

Lý Nguyệt gật đầu, nói: "Em chủ yếu là muốn gặp Giang Tuyết Nhi, lần trước từ biệt đến giờ đã năm năm rồi."  

"Lúc trước cô ấy cảm thấy làm chuyện có lỗi với em, vì thế trước khi đi, không chào tạm biệt em, trước đây thân nhau như vậy, đột nhiên lại tách biệt ra, nói thật, năm năm nay em luôn nhớ đến cô ấy." 

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Lý Nguyệt cực kỳ cảm động, trong hốc mắt chảy ra nước mắt, nức nở nói: "Anh có thể tỉnh lại được là tốt rồi, em cứ tưởng cả đời này anh sẽ không tỉnh lại nữa, làm em sợ muốn chết, mười mấy tiếng này, em thật sự cực kỳ lo lắng cho anh."  

Chương 371