“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 468

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Thạch Vân Phi thở dài một hơi: “Vừa nãy cha tôi có tìm tôi, ông ấy nói với tôi rằng, Thạch Hiên và Đoàn Tứ Hải, đã chết ở Giang Bắc, không thấy hài cốt đâu cả.”  

Thạch Vân Phi thở dài một hơi: “Vừa nãy cha tôi có tìm tôi, ông ấy nói với tôi rằng, Thạch Hiên và Đoàn Tứ Hải, đã chết ở Giang Bắc, không thấy hài cốt đâu cả.”  

<

“Mà người giết nó, là một chàng trai trẻ tên Tô Huyền Thiên, hình như bây giờ đang làm điện chủ của Dược Vương điện.”  

“Tôi biết được tin này, đương nhiên không kìm nổi cơn giận, liền đưa thuộc hạ đến Giang Bắc, để chém cậu ta thành trăm mảnh.”  

Nói đến đây, Thạch Vân Phi như bị điên, cười nói: “Ha ha ha, nhưng mà, cha lại ra lệnh cho tôi, đừng truy cứu chuyện này nữa, bảo tôi đừng có ra tay với Tô Huyền Thiên, còn nói sau này sẽ nói nguyên nhân cho tôi nghe.”  

“Ha ha, ha ha ha!”  

Thạch Vân Phi giận dữ cười phá lên: “Cha ơi là cha, Hiên nhi là cháu trai của người, rốt cuộc cha đã nghĩ cái gì vậy chứ.”  

“Cha chỉ có đúng một đứa cháu trai, nhưng bên lão nhị kia thì có đến ba đứa.”  

“Con cũng chỉ có đúng một đứa con trai, nhưng năng khiếu xuất chúng, thì chỉ có mỗi mình Hiên nhi của con thôi.”  

Thạch Vân Phi gượng cười với vẻ thất vọng mất mát: “Mấy năm gần đây, tôi đã kì vọng rất nhiều vào Hiên nhi, cha có biết không?”  

“Tôi hi vọng Hiên nhi có thể khiến cho mọi người kinh ngạc nhiều đến mức nào, tôi hi vọng vào đứa con này nhiều đến mức nào, bây giờ đại hội võ thuật trăm phái sắp tới, nhìn thấy Hiên nhi có được thành công, nhưng lúc này, thì lại có người giết nó, cha lại còn không cho phép con báo thù.”  

“Con, không thể chấp nhận được!”  

Nói tới đây, ánh mắt của Thạch Vân Phi trầm xuống, trong ánh mắt hiện lên sự hung ác, nhưng cuối cùng, sự hung ác ấy lại biến mất, mà thay vào đó là sự bất đắc dĩ sâu sắc vô cùng.  

Bởi vì.  

Ông ta vô cùng tôn trọng cha mình, cha đã dặn dò gì, thì ông ta tuyệt đối không dám cãi lại lời.  

Cho dù sơn chủ của núi Thái Sơn có bảo ông ta tự sát, thì ông ta không không do dự mà tự kết liễu đời mình bằng một nhát dao.  

Đây, là sự hiếu thuật của Thạch Vân Phi.  

“Thù giết con trai không thể báo, Hiên nhi ơi Hiên nhi, là cha không có tài năng, là cha không có tài năng mà!”  

Thạch Vân Phi ngồi trên ghế, vẻ mắt vô cùng đau khổ, vừa nói mà hai hàng nước mắt cứ tuôn trào ra.  

Đàn ông không dễ dàng rơi lệ, chỉ là do sự thương tâm chưa đến tột cùng mà thôi.  

Thạch Hiên là đứa con trai mà Thạch Vân Phi yêu thích nhất, luôn luôn mong cậu ta thành công, và có hi vọng rất lớn với cậu ta, kết quả Thạch Hiên lại chết đi, đương nhiên Thạch Vân Phi sẽ cực kì đau lòng rồi.  

“Hả?”  

“Đồ phế vật!”  

Lúc này, một người đàn bà có vóc dáng đẫy đà, ung dung khoan thai, đẩy cửa vào, chỉ tay vào mũi Thạch Vân Phi rồi chửi ầm lên: “ Thạch Vân Phi, ông là người đàn ông hèn nhát nhất mà tôi từng gặp, đến mối thù của con trai mình mà cũng không dám báo, sao tôi lại gả cho một người hèn hạ như ông được cơ chứ!”  

“Hồng Cẩm.........” 

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Thạch Vân Phi thở dài một hơi: “Vừa nãy cha tôi có tìm tôi, ông ấy nói với tôi rằng, Thạch Hiên và Đoàn Tứ Hải, đã chết ở Giang Bắc, không thấy hài cốt đâu cả.”  

Chương 468