Trong một con hẻm hẻo lánh có một "tiệm tạp hóa Vong Ưu", Lục Hi đang nằm ngủ say sưa trên ghế sô pha trong cửa hàng nhỏ này. Lúc này, có một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước cửa hàng. Cô mặc một bộ đồ màu xanh ngọc bích quý giá, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm tinh xảo, trông cô giống như xuất thân từ một gia đình giàu có. Người đẹp này mang vẻ mặt đượm buồn, ngập ngừng nhìn Lục Hi đang ngủ trong cửa hàng, lòng cô xôn xao vì một câu nói mà mình vô tình nghe được từ một ông trùm kinh doanh trong một bữa tiệc rượu. “Bất kể cô gặp rắc rối gì, đều có thể đi tìm ông chủ của tiệm tạp hóa Vong Ưu, miễn là cô trả được một cái giá xứng đáng". Lúc đầu, Hoắc Tư Duệ cũng chỉ cười, cô không tin một người lại có năng lực lớn đến như vậy, trừ phi người đó là thần! Nhưng bây giờ, khi nghĩ đến những lời ám chỉ trần trụi của đối phương, khuôn mặt xấu xí và nụ cười chế nhạo của đối thủ cạnh tranh, cô gần như rơi vào tuyệt vọng. Đây là hy vọng cuối cùng của cô, cũng là cọng rơm cứu mạng, cô chỉ có…
Chương 390
Cự Long Thức TỉnhTruyện Converter, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng SinhTrong một con hẻm hẻo lánh có một "tiệm tạp hóa Vong Ưu", Lục Hi đang nằm ngủ say sưa trên ghế sô pha trong cửa hàng nhỏ này. Lúc này, có một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước cửa hàng. Cô mặc một bộ đồ màu xanh ngọc bích quý giá, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm tinh xảo, trông cô giống như xuất thân từ một gia đình giàu có. Người đẹp này mang vẻ mặt đượm buồn, ngập ngừng nhìn Lục Hi đang ngủ trong cửa hàng, lòng cô xôn xao vì một câu nói mà mình vô tình nghe được từ một ông trùm kinh doanh trong một bữa tiệc rượu. “Bất kể cô gặp rắc rối gì, đều có thể đi tìm ông chủ của tiệm tạp hóa Vong Ưu, miễn là cô trả được một cái giá xứng đáng". Lúc đầu, Hoắc Tư Duệ cũng chỉ cười, cô không tin một người lại có năng lực lớn đến như vậy, trừ phi người đó là thần! Nhưng bây giờ, khi nghĩ đến những lời ám chỉ trần trụi của đối phương, khuôn mặt xấu xí và nụ cười chế nhạo của đối thủ cạnh tranh, cô gần như rơi vào tuyệt vọng. Đây là hy vọng cuối cùng của cô, cũng là cọng rơm cứu mạng, cô chỉ có… Chương 390Cô gái có mái tóc dài gợn sóng, mặc một chiếc áo croptop gợi cảm, vẻ ngoài thanh tú với làn da trắng ngọc tràn đầy hơi thở thanh xuân.“Na Na, sao giờ này con mới đến!”Nhìn thấy con gái, Thẩm Hoài Xuân tỏ ra trách cứ nói: “Bố đã nói với con rồi, đến sớm một chút để đón tiếp cậu Lâm, con lại để cậu Lâm đợi lâu như thế, nếu cậu ấy không hài lòng thì phải làm sao!”Thẩm Na Na là con gái của Thẩm Hoài Xuân, năm nay hai mươi tuổi, mang vẻ ngoài xinh đẹp, tươi tắn, đáng yêu.“Bố, con cũng muốn thế lắm! Nhưng trên đường gặp phải một kẻ nghèo hèn, làm con vấp ngã, tức chết mất! Nếu không thì sao con có thể đến đón cậu Lâm muộn như thế!”Thẩm Na Na bĩu bĩu môi, nghĩ đến kẻ nghèo kiết xác, cả người không quá hai trăm tệ vừa gặp thì lại thấy bực mình.“À, cậu Lâm đâu ạ?”Hai mắt Thẩm Na Na sáng lên nhìn về phía ghế chủ toạ.Ngay tức khắc, cô ta phải mở to mắt vì sợ nhìn nhầm.“Không thế nào, kẻ nghèo hèn này, tại sao anh lại ở đây!”Thẩm Na Na không thể tin nổi, người đang ngồi ở ghế chủ toạ lại là kẻ nghèo hèn vừa rồi cô ta đã gặp.Tại sao kẻ nghèo hèn này lại ngồi ở chỗ đó?Chỉ một giây sau, Thẩm Na Na đã hiểu ra.“Kẻ nghèo hèn?”Thẩm Hoài Xuân vừa nghe câu nói này, đột nhiên phát cáu:“Na Na, tại sao con dám ăn nói với cậu Lâm như vậy!”“Mau xin lỗi cậu Lâm ngay!”“Cậu Lâm? Không thế nào! Bố, bố nói, hắn ta chính là cậu Lâm mà bố mời đến ăn cơm sao? Là người nắm quyền tương lai của nhà họ Lâm sao?”, Thẩm Na Na che miệng, không tin những gì mình nghe được.“Ý con là gì, sao con có thể nghi ngờ thân phận của cậu Lâm chứ!”Thẩm Hoài Xuân tức đến trợn mắt. Bình thường, con gái ông ta rất có mắt nhìn người, tại sao đến lúc quan trọng thế này thì lại bị chập mạch chứ! Còn dám nghi ngờ thân phận của cậu Lâm!Nếu chuyện này truyền đến tai bên ông Vân thì cái chức đồn trưởng đồn Hoa Đông của ông ta đừng mong giữ được!“Nếu không phải con là con gái bố thì bố đã cho con cái tát gãy răng, dạy lại cho con thế nào là lễ nghĩa!”, Thẩm Hoài Xuân lớn giọng gắt lên, tức đến mức giậm chân bình bịch.Thấy Thẩm Hoài Xuân tức giận như thế, cuối cùng Thẩm Na Na cũng hiểu ra, kẻ nghèo hèn trước mặt chính là khách quý của bố, cậu Lâm!Cô ta đã cùng bố tham gia rất nhiều tiệc rượu, cũng biết một chút lễ tiết, lập tức cầm ly rượu trên mặt bàn đi đến trước mặt Lâm Hàn, trên mặt đầy vẻ biết lỗi mở lời:“Cậu Lâm, vừa rồi thật thất lễ quá, tôi tự phạt một ly!”Vừa nói, cô ta vừa nâng ly rượu uống cạn.“Chỉ là chuyện nhỏ thôi”, Lâm Hàn thản nhiên cười tỏ vẻ không hề để ý.“Cậu Lâm thật khoan dung độ lượng!”, Thẩm Hoài Xuân ca tụng.Tiếp theo, tất cả mọi người bắt đầu dùng cơm.
Chương 390
Cô gái có mái tóc dài gợn sóng, mặc một chiếc áo croptop gợi cảm, vẻ ngoài thanh tú với làn da trắng ngọc tràn đầy hơi thở thanh xuân.
“Na Na, sao giờ này con mới đến!”
Nhìn thấy con gái, Thẩm Hoài Xuân tỏ ra trách cứ nói: “Bố đã nói với con rồi, đến sớm một chút để đón tiếp cậu Lâm, con lại để cậu Lâm đợi lâu như thế, nếu cậu ấy không hài lòng thì phải làm sao!”
Thẩm Na Na là con gái của Thẩm Hoài Xuân, năm nay hai mươi tuổi, mang vẻ ngoài xinh đẹp, tươi tắn, đáng yêu.
“Bố, con cũng muốn thế lắm! Nhưng trên đường gặp phải một kẻ nghèo hèn, làm con vấp ngã, tức chết mất! Nếu không thì sao con có thể đến đón cậu Lâm muộn như thế!”
Thẩm Na Na bĩu bĩu môi, nghĩ đến kẻ nghèo kiết xác, cả người không quá hai trăm tệ vừa gặp thì lại thấy bực mình.
“À, cậu Lâm đâu ạ?”
Hai mắt Thẩm Na Na sáng lên nhìn về phía ghế chủ toạ.
Ngay tức khắc, cô ta phải mở to mắt vì sợ nhìn nhầm.
“Không thế nào, kẻ nghèo hèn này, tại sao anh lại ở đây!”
Thẩm Na Na không thể tin nổi, người đang ngồi ở ghế chủ toạ lại là kẻ nghèo hèn vừa rồi cô ta đã gặp.
Tại sao kẻ nghèo hèn này lại ngồi ở chỗ đó?
Chỉ một giây sau, Thẩm Na Na đã hiểu ra.
“Kẻ nghèo hèn?”
Thẩm Hoài Xuân vừa nghe câu nói này, đột nhiên phát cáu:
“Na Na, tại sao con dám ăn nói với cậu Lâm như vậy!”
“Mau xin lỗi cậu Lâm ngay!”
“Cậu Lâm? Không thế nào! Bố, bố nói, hắn ta chính là cậu Lâm mà bố mời đến ăn cơm sao? Là người nắm quyền tương lai của nhà họ Lâm sao?”, Thẩm Na Na che miệng, không tin những gì mình nghe được.
“Ý con là gì, sao con có thể nghi ngờ thân phận của cậu Lâm chứ!”
Thẩm Hoài Xuân tức đến trợn mắt. Bình thường, con gái ông ta rất có mắt nhìn người, tại sao đến lúc quan trọng thế này thì lại bị chập mạch chứ! Còn dám nghi ngờ thân phận của cậu Lâm!
Nếu chuyện này truyền đến tai bên ông Vân thì cái chức đồn trưởng đồn Hoa Đông của ông ta đừng mong giữ được!
“Nếu không phải con là con gái bố thì bố đã cho con cái tát gãy răng, dạy lại cho con thế nào là lễ nghĩa!”, Thẩm Hoài Xuân lớn giọng gắt lên, tức đến mức giậm chân bình bịch.
Thấy Thẩm Hoài Xuân tức giận như thế, cuối cùng Thẩm Na Na cũng hiểu ra, kẻ nghèo hèn trước mặt chính là khách quý của bố, cậu Lâm!
Cô ta đã cùng bố tham gia rất nhiều tiệc rượu, cũng biết một chút lễ tiết, lập tức cầm ly rượu trên mặt bàn đi đến trước mặt Lâm Hàn, trên mặt đầy vẻ biết lỗi mở lời:
“Cậu Lâm, vừa rồi thật thất lễ quá, tôi tự phạt một ly!”
Vừa nói, cô ta vừa nâng ly rượu uống cạn.
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi”, Lâm Hàn thản nhiên cười tỏ vẻ không hề để ý.
“Cậu Lâm thật khoan dung độ lượng!”, Thẩm Hoài Xuân ca tụng.
Tiếp theo, tất cả mọi người bắt đầu dùng cơm.
Cự Long Thức TỉnhTruyện Converter, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng SinhTrong một con hẻm hẻo lánh có một "tiệm tạp hóa Vong Ưu", Lục Hi đang nằm ngủ say sưa trên ghế sô pha trong cửa hàng nhỏ này. Lúc này, có một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước cửa hàng. Cô mặc một bộ đồ màu xanh ngọc bích quý giá, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm tinh xảo, trông cô giống như xuất thân từ một gia đình giàu có. Người đẹp này mang vẻ mặt đượm buồn, ngập ngừng nhìn Lục Hi đang ngủ trong cửa hàng, lòng cô xôn xao vì một câu nói mà mình vô tình nghe được từ một ông trùm kinh doanh trong một bữa tiệc rượu. “Bất kể cô gặp rắc rối gì, đều có thể đi tìm ông chủ của tiệm tạp hóa Vong Ưu, miễn là cô trả được một cái giá xứng đáng". Lúc đầu, Hoắc Tư Duệ cũng chỉ cười, cô không tin một người lại có năng lực lớn đến như vậy, trừ phi người đó là thần! Nhưng bây giờ, khi nghĩ đến những lời ám chỉ trần trụi của đối phương, khuôn mặt xấu xí và nụ cười chế nhạo của đối thủ cạnh tranh, cô gần như rơi vào tuyệt vọng. Đây là hy vọng cuối cùng của cô, cũng là cọng rơm cứu mạng, cô chỉ có… Chương 390Cô gái có mái tóc dài gợn sóng, mặc một chiếc áo croptop gợi cảm, vẻ ngoài thanh tú với làn da trắng ngọc tràn đầy hơi thở thanh xuân.“Na Na, sao giờ này con mới đến!”Nhìn thấy con gái, Thẩm Hoài Xuân tỏ ra trách cứ nói: “Bố đã nói với con rồi, đến sớm một chút để đón tiếp cậu Lâm, con lại để cậu Lâm đợi lâu như thế, nếu cậu ấy không hài lòng thì phải làm sao!”Thẩm Na Na là con gái của Thẩm Hoài Xuân, năm nay hai mươi tuổi, mang vẻ ngoài xinh đẹp, tươi tắn, đáng yêu.“Bố, con cũng muốn thế lắm! Nhưng trên đường gặp phải một kẻ nghèo hèn, làm con vấp ngã, tức chết mất! Nếu không thì sao con có thể đến đón cậu Lâm muộn như thế!”Thẩm Na Na bĩu bĩu môi, nghĩ đến kẻ nghèo kiết xác, cả người không quá hai trăm tệ vừa gặp thì lại thấy bực mình.“À, cậu Lâm đâu ạ?”Hai mắt Thẩm Na Na sáng lên nhìn về phía ghế chủ toạ.Ngay tức khắc, cô ta phải mở to mắt vì sợ nhìn nhầm.“Không thế nào, kẻ nghèo hèn này, tại sao anh lại ở đây!”Thẩm Na Na không thể tin nổi, người đang ngồi ở ghế chủ toạ lại là kẻ nghèo hèn vừa rồi cô ta đã gặp.Tại sao kẻ nghèo hèn này lại ngồi ở chỗ đó?Chỉ một giây sau, Thẩm Na Na đã hiểu ra.“Kẻ nghèo hèn?”Thẩm Hoài Xuân vừa nghe câu nói này, đột nhiên phát cáu:“Na Na, tại sao con dám ăn nói với cậu Lâm như vậy!”“Mau xin lỗi cậu Lâm ngay!”“Cậu Lâm? Không thế nào! Bố, bố nói, hắn ta chính là cậu Lâm mà bố mời đến ăn cơm sao? Là người nắm quyền tương lai của nhà họ Lâm sao?”, Thẩm Na Na che miệng, không tin những gì mình nghe được.“Ý con là gì, sao con có thể nghi ngờ thân phận của cậu Lâm chứ!”Thẩm Hoài Xuân tức đến trợn mắt. Bình thường, con gái ông ta rất có mắt nhìn người, tại sao đến lúc quan trọng thế này thì lại bị chập mạch chứ! Còn dám nghi ngờ thân phận của cậu Lâm!Nếu chuyện này truyền đến tai bên ông Vân thì cái chức đồn trưởng đồn Hoa Đông của ông ta đừng mong giữ được!“Nếu không phải con là con gái bố thì bố đã cho con cái tát gãy răng, dạy lại cho con thế nào là lễ nghĩa!”, Thẩm Hoài Xuân lớn giọng gắt lên, tức đến mức giậm chân bình bịch.Thấy Thẩm Hoài Xuân tức giận như thế, cuối cùng Thẩm Na Na cũng hiểu ra, kẻ nghèo hèn trước mặt chính là khách quý của bố, cậu Lâm!Cô ta đã cùng bố tham gia rất nhiều tiệc rượu, cũng biết một chút lễ tiết, lập tức cầm ly rượu trên mặt bàn đi đến trước mặt Lâm Hàn, trên mặt đầy vẻ biết lỗi mở lời:“Cậu Lâm, vừa rồi thật thất lễ quá, tôi tự phạt một ly!”Vừa nói, cô ta vừa nâng ly rượu uống cạn.“Chỉ là chuyện nhỏ thôi”, Lâm Hàn thản nhiên cười tỏ vẻ không hề để ý.“Cậu Lâm thật khoan dung độ lượng!”, Thẩm Hoài Xuân ca tụng.Tiếp theo, tất cả mọi người bắt đầu dùng cơm.