Trong một con hẻm hẻo lánh có một "tiệm tạp hóa Vong Ưu", Lục Hi đang nằm ngủ say sưa trên ghế sô pha trong cửa hàng nhỏ này. Lúc này, có một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước cửa hàng. Cô mặc một bộ đồ màu xanh ngọc bích quý giá, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm tinh xảo, trông cô giống như xuất thân từ một gia đình giàu có. Người đẹp này mang vẻ mặt đượm buồn, ngập ngừng nhìn Lục Hi đang ngủ trong cửa hàng, lòng cô xôn xao vì một câu nói mà mình vô tình nghe được từ một ông trùm kinh doanh trong một bữa tiệc rượu. “Bất kể cô gặp rắc rối gì, đều có thể đi tìm ông chủ của tiệm tạp hóa Vong Ưu, miễn là cô trả được một cái giá xứng đáng". Lúc đầu, Hoắc Tư Duệ cũng chỉ cười, cô không tin một người lại có năng lực lớn đến như vậy, trừ phi người đó là thần! Nhưng bây giờ, khi nghĩ đến những lời ám chỉ trần trụi của đối phương, khuôn mặt xấu xí và nụ cười chế nhạo của đối thủ cạnh tranh, cô gần như rơi vào tuyệt vọng. Đây là hy vọng cuối cùng của cô, cũng là cọng rơm cứu mạng, cô chỉ có…

Chương 455

Cự Long Thức TỉnhTruyện Converter, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng SinhTrong một con hẻm hẻo lánh có một "tiệm tạp hóa Vong Ưu", Lục Hi đang nằm ngủ say sưa trên ghế sô pha trong cửa hàng nhỏ này. Lúc này, có một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước cửa hàng. Cô mặc một bộ đồ màu xanh ngọc bích quý giá, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm tinh xảo, trông cô giống như xuất thân từ một gia đình giàu có. Người đẹp này mang vẻ mặt đượm buồn, ngập ngừng nhìn Lục Hi đang ngủ trong cửa hàng, lòng cô xôn xao vì một câu nói mà mình vô tình nghe được từ một ông trùm kinh doanh trong một bữa tiệc rượu. “Bất kể cô gặp rắc rối gì, đều có thể đi tìm ông chủ của tiệm tạp hóa Vong Ưu, miễn là cô trả được một cái giá xứng đáng". Lúc đầu, Hoắc Tư Duệ cũng chỉ cười, cô không tin một người lại có năng lực lớn đến như vậy, trừ phi người đó là thần! Nhưng bây giờ, khi nghĩ đến những lời ám chỉ trần trụi của đối phương, khuôn mặt xấu xí và nụ cười chế nhạo của đối thủ cạnh tranh, cô gần như rơi vào tuyệt vọng. Đây là hy vọng cuối cùng của cô, cũng là cọng rơm cứu mạng, cô chỉ có… Chương 455Nhưng ngay trước khi ông ta chuẩn bị rời đi thì ánh đèn đột nhiên tắt ngúm, giống như bị mất điện, Không một thanh âm nào được vang lên, có lẽ Thạch Kế Đông cũng bị dọa một phen.Sau khi mất điện, hệ thống chiếu sáng dường như cũng gặp trục trặc, không sáng lên ngay ngay mà phải mấy giây sau thì điện lực mới bình thường trở lại.Nhưng vào lúc đèn sáng lên, Thạch Kế Đông vội vàng nhìn vào trụ thủy tinh. Trụ đã bị mở, đầu rồng bên trong không thấy đâu nữa.Ông ta hốt hoảng giật mình, ba viên lính đặc chủng cũng ngơ ngác không hiểu.Thạch Kế Đông đến trụ thủy tinh, bộ dạng không thể tin nổi. Ông ta nhìn đi nhìn lại mấy lần, sau đó đấm ngực giậm chân, dáng vẻ vô cùng bi thương.Một lát sau, ông ta ra lệnh cho ba viên lính đặc chủng điều gì đó, rồi vội vàng rời khỏi phòng trưng bày số 1, mà ba viên lính đặc chủng thì vẫn lo lắng đứng canh gác ở đó.Đây cũng là các sự việc cơ bản diễn ra trong quá trình phát sinh sự cố, xem tiếp là đến lúc đám Vân Thắng Quốc tới, không có gì bất thường.Xem xong video, mấy người trong phòng giám sát ngơ ngác nhìn nhau.Vân Thắng Quốc âu sầu nói: “Tại sao lại như vậy chứ, chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà lại mất rồi?”Lúc này, người đàn ông trung niên bên cạnh Vân Thắng Quốc mặc cảnh phục, đeo huân chương cảnh đốc cấp 2 trên vai, lên tiếng: “Bí thư Vân, Thạch Kế Đông là người có hiềm nghi lớn nhất”.Vân Thắng Quốc ngẩng đầu lên, không vui nói.“Đừng nói bừa, Thạch Kế Đông là đại nho của thành phố Tây Kinh chúng ta, là giáo sư khoa lịch sử của đại học Giao, danh tiếng ở trong nước lớn vô cùng. Không có chứng cứ thì đừng nói như vậy chứ”.“Bí thư Vân, việc nào ra việc đó, bất kể ông ta có thân phận gì thì tôi cũng chỉ dựa vào thân phận cảnh sát của mình để điều tra vấn đề mà thôi”, đối mặt với Vân Thắng Quốc, người này cũng vô cùng bình tĩnh.Lục Hi không khỏi nhìn sang vị cảnh đốc cấp 2 này một cái.Vân Thắng Quốc nhìn thấy thế thì vội nói.“Tôi lo quá nên quên mất giới thiệu, cậu Lục, đây là Trương Thiệu Phong, trưởng phòng điều tra hình sự tỉnh, có kinh nghiệm trinh sát phong phú và còn là tiến sĩ tâm lí học tội phạm. Còn đây là cậu Lục, người mình cả”.Lục Hi gật đầu với Trương Thiệu Phong, mà Trương Thiệu Phong tuy rằng cũng gật đầu chào hỏi Lục Minh nhưng từ biểu cảm trên khuôn mặt thì có thể nhìn thấy ông ta rõ ràng là bất mãn về sự có mặt của một người “không rõ thân phận” như Lục Hi.Lục Hi cũng không quan tâm lắm, dù gì anh cũng chỉ là chủ tiệm tạp hóa, không có gì hay mà giới thiệu.Lúc này, Trương Thiệu Phong tiếp tục nói: “Bí thư Vân, tôi vẫn cho rằng viện trưởng Thạch và ba viên lính đặc chủng kia có hiềm nghi lớn nhất, hẳn là nên khống chế bọn họ trước đã”.Vân Thắng Quốc nghe vậy, thở dài một tiếng nói: “Sau khi chuyện này xảy ra thì viện trưởng Thạch đều nhốt mình trong văn phòng, không đi ra, còn ba viên lính kia cũng đã được trông coi đơn độc”.“Vậy chúng ta nên đi tìm viện trưởng Thạch để hỏi cho rõ sự tình thôi”, Trương Thiệu Phong nói.Vân Thắng Quốc gật đầu, đưa ra tư thế mời cho Lục Hi, đoàn người đi về phía văn phòng của Thạch Kế Đông.Trên đường đi, Vân Thắng Quốc nhíu mày nói: “Từ đoạn video có thể thấy viện trưởng Thạch cũng không có gì trong tay, sao ông lại nghi ngờ ông ta chứ?”

Cự Long Thức TỉnhTruyện Converter, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng SinhTrong một con hẻm hẻo lánh có một "tiệm tạp hóa Vong Ưu", Lục Hi đang nằm ngủ say sưa trên ghế sô pha trong cửa hàng nhỏ này. Lúc này, có một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước cửa hàng. Cô mặc một bộ đồ màu xanh ngọc bích quý giá, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm tinh xảo, trông cô giống như xuất thân từ một gia đình giàu có. Người đẹp này mang vẻ mặt đượm buồn, ngập ngừng nhìn Lục Hi đang ngủ trong cửa hàng, lòng cô xôn xao vì một câu nói mà mình vô tình nghe được từ một ông trùm kinh doanh trong một bữa tiệc rượu. “Bất kể cô gặp rắc rối gì, đều có thể đi tìm ông chủ của tiệm tạp hóa Vong Ưu, miễn là cô trả được một cái giá xứng đáng". Lúc đầu, Hoắc Tư Duệ cũng chỉ cười, cô không tin một người lại có năng lực lớn đến như vậy, trừ phi người đó là thần! Nhưng bây giờ, khi nghĩ đến những lời ám chỉ trần trụi của đối phương, khuôn mặt xấu xí và nụ cười chế nhạo của đối thủ cạnh tranh, cô gần như rơi vào tuyệt vọng. Đây là hy vọng cuối cùng của cô, cũng là cọng rơm cứu mạng, cô chỉ có… Chương 455Nhưng ngay trước khi ông ta chuẩn bị rời đi thì ánh đèn đột nhiên tắt ngúm, giống như bị mất điện, Không một thanh âm nào được vang lên, có lẽ Thạch Kế Đông cũng bị dọa một phen.Sau khi mất điện, hệ thống chiếu sáng dường như cũng gặp trục trặc, không sáng lên ngay ngay mà phải mấy giây sau thì điện lực mới bình thường trở lại.Nhưng vào lúc đèn sáng lên, Thạch Kế Đông vội vàng nhìn vào trụ thủy tinh. Trụ đã bị mở, đầu rồng bên trong không thấy đâu nữa.Ông ta hốt hoảng giật mình, ba viên lính đặc chủng cũng ngơ ngác không hiểu.Thạch Kế Đông đến trụ thủy tinh, bộ dạng không thể tin nổi. Ông ta nhìn đi nhìn lại mấy lần, sau đó đấm ngực giậm chân, dáng vẻ vô cùng bi thương.Một lát sau, ông ta ra lệnh cho ba viên lính đặc chủng điều gì đó, rồi vội vàng rời khỏi phòng trưng bày số 1, mà ba viên lính đặc chủng thì vẫn lo lắng đứng canh gác ở đó.Đây cũng là các sự việc cơ bản diễn ra trong quá trình phát sinh sự cố, xem tiếp là đến lúc đám Vân Thắng Quốc tới, không có gì bất thường.Xem xong video, mấy người trong phòng giám sát ngơ ngác nhìn nhau.Vân Thắng Quốc âu sầu nói: “Tại sao lại như vậy chứ, chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà lại mất rồi?”Lúc này, người đàn ông trung niên bên cạnh Vân Thắng Quốc mặc cảnh phục, đeo huân chương cảnh đốc cấp 2 trên vai, lên tiếng: “Bí thư Vân, Thạch Kế Đông là người có hiềm nghi lớn nhất”.Vân Thắng Quốc ngẩng đầu lên, không vui nói.“Đừng nói bừa, Thạch Kế Đông là đại nho của thành phố Tây Kinh chúng ta, là giáo sư khoa lịch sử của đại học Giao, danh tiếng ở trong nước lớn vô cùng. Không có chứng cứ thì đừng nói như vậy chứ”.“Bí thư Vân, việc nào ra việc đó, bất kể ông ta có thân phận gì thì tôi cũng chỉ dựa vào thân phận cảnh sát của mình để điều tra vấn đề mà thôi”, đối mặt với Vân Thắng Quốc, người này cũng vô cùng bình tĩnh.Lục Hi không khỏi nhìn sang vị cảnh đốc cấp 2 này một cái.Vân Thắng Quốc nhìn thấy thế thì vội nói.“Tôi lo quá nên quên mất giới thiệu, cậu Lục, đây là Trương Thiệu Phong, trưởng phòng điều tra hình sự tỉnh, có kinh nghiệm trinh sát phong phú và còn là tiến sĩ tâm lí học tội phạm. Còn đây là cậu Lục, người mình cả”.Lục Hi gật đầu với Trương Thiệu Phong, mà Trương Thiệu Phong tuy rằng cũng gật đầu chào hỏi Lục Minh nhưng từ biểu cảm trên khuôn mặt thì có thể nhìn thấy ông ta rõ ràng là bất mãn về sự có mặt của một người “không rõ thân phận” như Lục Hi.Lục Hi cũng không quan tâm lắm, dù gì anh cũng chỉ là chủ tiệm tạp hóa, không có gì hay mà giới thiệu.Lúc này, Trương Thiệu Phong tiếp tục nói: “Bí thư Vân, tôi vẫn cho rằng viện trưởng Thạch và ba viên lính đặc chủng kia có hiềm nghi lớn nhất, hẳn là nên khống chế bọn họ trước đã”.Vân Thắng Quốc nghe vậy, thở dài một tiếng nói: “Sau khi chuyện này xảy ra thì viện trưởng Thạch đều nhốt mình trong văn phòng, không đi ra, còn ba viên lính kia cũng đã được trông coi đơn độc”.“Vậy chúng ta nên đi tìm viện trưởng Thạch để hỏi cho rõ sự tình thôi”, Trương Thiệu Phong nói.Vân Thắng Quốc gật đầu, đưa ra tư thế mời cho Lục Hi, đoàn người đi về phía văn phòng của Thạch Kế Đông.Trên đường đi, Vân Thắng Quốc nhíu mày nói: “Từ đoạn video có thể thấy viện trưởng Thạch cũng không có gì trong tay, sao ông lại nghi ngờ ông ta chứ?”

Cự Long Thức TỉnhTruyện Converter, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng SinhTrong một con hẻm hẻo lánh có một "tiệm tạp hóa Vong Ưu", Lục Hi đang nằm ngủ say sưa trên ghế sô pha trong cửa hàng nhỏ này. Lúc này, có một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước cửa hàng. Cô mặc một bộ đồ màu xanh ngọc bích quý giá, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm tinh xảo, trông cô giống như xuất thân từ một gia đình giàu có. Người đẹp này mang vẻ mặt đượm buồn, ngập ngừng nhìn Lục Hi đang ngủ trong cửa hàng, lòng cô xôn xao vì một câu nói mà mình vô tình nghe được từ một ông trùm kinh doanh trong một bữa tiệc rượu. “Bất kể cô gặp rắc rối gì, đều có thể đi tìm ông chủ của tiệm tạp hóa Vong Ưu, miễn là cô trả được một cái giá xứng đáng". Lúc đầu, Hoắc Tư Duệ cũng chỉ cười, cô không tin một người lại có năng lực lớn đến như vậy, trừ phi người đó là thần! Nhưng bây giờ, khi nghĩ đến những lời ám chỉ trần trụi của đối phương, khuôn mặt xấu xí và nụ cười chế nhạo của đối thủ cạnh tranh, cô gần như rơi vào tuyệt vọng. Đây là hy vọng cuối cùng của cô, cũng là cọng rơm cứu mạng, cô chỉ có… Chương 455Nhưng ngay trước khi ông ta chuẩn bị rời đi thì ánh đèn đột nhiên tắt ngúm, giống như bị mất điện, Không một thanh âm nào được vang lên, có lẽ Thạch Kế Đông cũng bị dọa một phen.Sau khi mất điện, hệ thống chiếu sáng dường như cũng gặp trục trặc, không sáng lên ngay ngay mà phải mấy giây sau thì điện lực mới bình thường trở lại.Nhưng vào lúc đèn sáng lên, Thạch Kế Đông vội vàng nhìn vào trụ thủy tinh. Trụ đã bị mở, đầu rồng bên trong không thấy đâu nữa.Ông ta hốt hoảng giật mình, ba viên lính đặc chủng cũng ngơ ngác không hiểu.Thạch Kế Đông đến trụ thủy tinh, bộ dạng không thể tin nổi. Ông ta nhìn đi nhìn lại mấy lần, sau đó đấm ngực giậm chân, dáng vẻ vô cùng bi thương.Một lát sau, ông ta ra lệnh cho ba viên lính đặc chủng điều gì đó, rồi vội vàng rời khỏi phòng trưng bày số 1, mà ba viên lính đặc chủng thì vẫn lo lắng đứng canh gác ở đó.Đây cũng là các sự việc cơ bản diễn ra trong quá trình phát sinh sự cố, xem tiếp là đến lúc đám Vân Thắng Quốc tới, không có gì bất thường.Xem xong video, mấy người trong phòng giám sát ngơ ngác nhìn nhau.Vân Thắng Quốc âu sầu nói: “Tại sao lại như vậy chứ, chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà lại mất rồi?”Lúc này, người đàn ông trung niên bên cạnh Vân Thắng Quốc mặc cảnh phục, đeo huân chương cảnh đốc cấp 2 trên vai, lên tiếng: “Bí thư Vân, Thạch Kế Đông là người có hiềm nghi lớn nhất”.Vân Thắng Quốc ngẩng đầu lên, không vui nói.“Đừng nói bừa, Thạch Kế Đông là đại nho của thành phố Tây Kinh chúng ta, là giáo sư khoa lịch sử của đại học Giao, danh tiếng ở trong nước lớn vô cùng. Không có chứng cứ thì đừng nói như vậy chứ”.“Bí thư Vân, việc nào ra việc đó, bất kể ông ta có thân phận gì thì tôi cũng chỉ dựa vào thân phận cảnh sát của mình để điều tra vấn đề mà thôi”, đối mặt với Vân Thắng Quốc, người này cũng vô cùng bình tĩnh.Lục Hi không khỏi nhìn sang vị cảnh đốc cấp 2 này một cái.Vân Thắng Quốc nhìn thấy thế thì vội nói.“Tôi lo quá nên quên mất giới thiệu, cậu Lục, đây là Trương Thiệu Phong, trưởng phòng điều tra hình sự tỉnh, có kinh nghiệm trinh sát phong phú và còn là tiến sĩ tâm lí học tội phạm. Còn đây là cậu Lục, người mình cả”.Lục Hi gật đầu với Trương Thiệu Phong, mà Trương Thiệu Phong tuy rằng cũng gật đầu chào hỏi Lục Minh nhưng từ biểu cảm trên khuôn mặt thì có thể nhìn thấy ông ta rõ ràng là bất mãn về sự có mặt của một người “không rõ thân phận” như Lục Hi.Lục Hi cũng không quan tâm lắm, dù gì anh cũng chỉ là chủ tiệm tạp hóa, không có gì hay mà giới thiệu.Lúc này, Trương Thiệu Phong tiếp tục nói: “Bí thư Vân, tôi vẫn cho rằng viện trưởng Thạch và ba viên lính đặc chủng kia có hiềm nghi lớn nhất, hẳn là nên khống chế bọn họ trước đã”.Vân Thắng Quốc nghe vậy, thở dài một tiếng nói: “Sau khi chuyện này xảy ra thì viện trưởng Thạch đều nhốt mình trong văn phòng, không đi ra, còn ba viên lính kia cũng đã được trông coi đơn độc”.“Vậy chúng ta nên đi tìm viện trưởng Thạch để hỏi cho rõ sự tình thôi”, Trương Thiệu Phong nói.Vân Thắng Quốc gật đầu, đưa ra tư thế mời cho Lục Hi, đoàn người đi về phía văn phòng của Thạch Kế Đông.Trên đường đi, Vân Thắng Quốc nhíu mày nói: “Từ đoạn video có thể thấy viện trưởng Thạch cũng không có gì trong tay, sao ông lại nghi ngờ ông ta chứ?”

Chương 455