“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 485
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Sở Phục Thịnh vẫn ung dung, giơ bàn tay lên nhẹ nhàng ra đón lấy, sau đó cười nhạo nói: "Sức mạnh như vậy cũng muốn làm tôi bị thương, đúng là..."
Sở Phục Thịnh vẫn ung dung, giơ bàn tay lên nhẹ nhàng ra đón lấy, sau đó cười nhạo nói: "Sức mạnh như vậy cũng muốn làm tôi bị thương, đúng là..."
<
Đang nói thì một giây sau đó, biểu cảm của Sở Phục Thịnh phát sinh ra sự thay đổi cực lớn.
Trong chớp mắt, ông ta dường như nhớ tới được rất nhiều chuyện, nhớ đến quãng thời gian tươi đẹp cùng với thanh mai trúc mã Đỗ Hồng Cẩm, sau đó là nổi bi thương vì người con gái mình yêu mến bị cướp đi, và sự vui sướng khi tằng tịu với Đỗ Hồng Cẩm...những hồi ức quá khứ như chiếc lồng đèn kéo quân, hiện rõ lên từng cảnh một ở trong đầu của Sở Phục Thịnh.
Cả người ông ta ngây ngẩn ra, biểu cảm mơ mơ màng màng như mất đi hồn vía.
Tô Thương nhìn thấy như vậy thì không hề do dự, lập tức ra tay, lại một quyền nữa được đánh ra, nhắm thẳng vào lòng ngực của Sở Phục Thịnh.
Nếu như bị đánh trúng thì Sở Phục Thịnh chết không phải nghi ngờ.
Nhưng ngay trong thời khắc quan trọng nhất thì Sở Phục Thịnh như cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, cho nên nhanh chóng từ trong trí nhớ thoát ra.
Sau đó, ông ta lật tay ra đỡ lấy một chưởng của Tô Thương, trực tiếp đánh bay Tô Thương.
Tô Thương lại giống như con gián không bị đánh chết được, trên đường bị đánh bay ra, liền dùng chân đạp một cước, phi thẳng về lại phía Sở Phục Thịnh.
"Quyền pháp của cậu vậy mà có thể tấn công vào linh hồn của người khác, không thể tưởng tượng được nha."
"Nhưng tôi đã có phòng bị thì cậu nghĩ rằng cậu còn thành công được không?"
Sở Phục Thịnh mặt trầm như nước, lập tức hết sức tập trung, căn bản cũng không sợ quyền chưởng của Tô Thương.
Ầm ầm ầm, tiếp theo đó, hai người lại đánh nhau hai, ba mươi hiệp nữa.
Sở Phục Thịnh là thiên tông hậu kỳ, thực lực cao hơn nhiều so với Tô Thương, cho nên miễn cưỡng thì vẫn có thể chống đỡ được đòn tấn công vào linh hồn của Bách thế luân hồi quyền.
Nhưng mà.
Mặc dù có thể chống đỡ được, nhưng mỗi lần tiếp xúc với nắm đấm của Tô Thương thì ông ta vẫn bị đứng hình lại mấy giây, rõ ràng là linh hồn đã bị khống chế một chút.
Cũng chính vì nguyên nhân như thế cho nên Tô Thương mới có thể cùng với Sở Phục Thịnh giao đấu nhiều hiệp như vậy, nếu không anh sớm đã bị đánh bại rồi.
Nhưng mà, cái gì nên tới thì vẫn sẽ tới.
Sở Phục Thịnh không có ý định dây dưa thêm nữa, bởi vậy từ bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm*.
*thanh kiếm mềm mại
Thanh kiếm này, dẻo dai vô cùng, do thiên thạch đặc biệt tạo thành, được ông ta quấn quanh eo của mình.
Độc môn tuyệt kỹ của thư sinh mặt ngọc chính là kiếm pháp siêu phàm thoát tục, biến ảo khó lường này.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Sở Phục Thịnh vẫn ung dung, giơ bàn tay lên nhẹ nhàng ra đón lấy, sau đó cười nhạo nói: "Sức mạnh như vậy cũng muốn làm tôi bị thương, đúng là..."