“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 497

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Giờ cậu đi trước, cậu sẽ nhìn thái độ ông ngoại cháu, chờ khi ông ấy không tức giận như vậy nữa, cậu sẽ là trung gian, mời cháu đến vùng núi tế trời."  

"Giờ cậu đi trước, cậu sẽ nhìn thái độ ông ngoại cháu, chờ khi ông ấy không tức giận như vậy nữa, cậu sẽ là trung gian, mời cháu đến vùng núi tế trời."  

<

"Tạm biệt."  

Thạch Vân Phi nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó xoay người định rời đi.  

"Chờ một chút."  

Tô Thương nhìn thoáng qua hai cái xác dưới đất, mở miệng nói: "Cậu, hai cái xác này xử lý thế nào?"  

"Tùy cháu, không liên quan đến cậu, tốt nhất là đem chúng nghiền thành tro, chết không toàn thây!"  

Thạch Vân Phi nói một câu, sau đó cơ thể nhanh chóng biến mất trong đêm tối.  

"Ha ha, chuyện này đơn giản."  

"Thục Phân, không thể không nói rằng mày thật có lộc ăn đó nha, hai vị thiên tông hậu kỳ, chậc chậc chậc."  

Tô Thương cười cười, sau đó suy nghĩ một chút, liền đem xác của Đỗ Hồng Cẩm và Sở Phục Thịnh, thu vào vòng tay lưu trữ.  

"Điện chủ, thủ đoạn được lắm."  

Cảnh này, bị Trương Trọng Ngu thấy được, lão thần y mặt mũi tràn đầy cung kính, sau đó hỏi: "Điện chủ, vòng tay trên tay cậu, chắc là không gian khép kín, có thể chứa đựng đồ vật sao?"  

Tô Thương không phủ nhận, thản nhiên nói: “Ông không thấy ngạc nhiên sao?"  

"Ngạc nhiên thì có ngạc nhiên, có điều chí bảo này, tôi may mắn từng gặp qua rồi."  

Trương Trọng Ngu vuốt vuốt râu, cười nói: "Vật này gọi là Tu di nạp giới, sản phẩm của hơn hai ngàn năm trước, của những chiến sĩ luyện khí thời tiền Tần."  

"Cùng với sự diệt vong của những chiến sĩ luyện khí thời tiền Tần, những thế hệ sau không ai có thể luyện chế ra được loại này hết, mà thế hệ sau lưu giữ lại Tu di nạp giới, vốn đã ít lại càng ít hơn."  

Trương Trọng Ngu nói tiếp: "Tôi đã sống nhiều năm như vậy, chứng kiến rất nhiều lịch sử, nhưng Tu di nạp giới, tôi chỉ mới thấy có 7 người có, mỗi người bọn họ đều là nhân vật lớn thủ đoạn phi thường."  

"Điện chủ, cậu có thể kế thừa cái Tu di nạp giới này, lại nắm giữ một chí bảo khủng khiếp, chắc chắn lai lịch của cậu, không đơn giản như vẻ bề ngoài."  

Trương Trọng Ngu nhìn qua Tô Thương, khẽ cười nói: "Điện chủ, tôi nói đúng không?"  

Tu di nạp giới?  

Sản phẩm hơn hai ngàn năm?  

Thật ngại quá đi.  

Thứ này là tôi đã luyện chế từ mấy ngày trước.  

"Khoảng nửa tháng trọng sinh rồi, mặc dù chưa gặp qua người tu chân ở trái đất, nhưng ở trái đất lại có một số dấu vết, chứng minh ở trái đất có tồn tại người tu chân."  

"Có lẽ người luyện khí Tiền Tần trong miệng Trương Trong Ngu, chính là người tu chân."  

Giờ phút này, Tô Thương âm thầm tính toán: "Chỉ là sau này, người tu chân hoàn toàn biến mất, đồng thời lại sản sinh ra người luyện võ, ừm, có lẽ là thế."  

Lúc trước.  

Tô Thương ở chợ đen Cửu Môn, khi ở trước mặt mọi người sử dụng phù lục để xóa sổ Cát Bình, có người bàn tán, nói cái gì mà thượng cổ phù lục.

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Giờ cậu đi trước, cậu sẽ nhìn thái độ ông ngoại cháu, chờ khi ông ấy không tức giận như vậy nữa, cậu sẽ là trung gian, mời cháu đến vùng núi tế trời."  

Chương 497